Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1295 - Đạt Thành Hiệp Nghị Gì Đó



Chương 1295 - Đạt Thành Hiệp Nghị Gì Đó



Chương 1295: Đạt Thành Hiệp Nghị Gì ĐóNgụy Phương đi rồi, người hạnh phúc nhất là Diệp Danh.Thoáng cái đã đưa đi bốn người phiền nhiễu.Nhưng vẫn còn 3.Hơn nữa người phiền nhiễu nhất vẫn chưa đi.Lần đầu tiên Diệp Danh cảm thấy kỳ nghỉ có thể thống khổ như vậy.Quả thực sống một ngày như một năm.Trước kia anh chưa từng có loại cảm giác này, trước kia anh cũng thích nghỉ phép, nghỉ lễ anh có thể chơi với bọn nhỏ.Bây giờ, hai bảo bảo lớn không có ở nhà, một bảo bảo nhỏ mỗi ngày dính mẹ.Anh thật vất vả mới có thể trói Tiểu Cẩm Văn ở bên người, nhưng con bé lại bị mấy người Triệu Tuệ mua chuộc, cùng bọn họ chơi thành một đoàn.Ngược lại còn lôi kéo anh không cho đi.Diệp Danh…Hoa Chiêu cũng có chút đồng tình với anh cả rồi.Vừa lúc Tôn Diễm tới tìm cô thương lượng chuyện câu đối xuân, Hoa Chiêu lập tức tìm được cớ tới cứu Diệp Danh."Anh cả, đến lúc làm việc rồi, mau đi qua viết câu đối mùa xuân." Hoa Chiêu hỏi: "Một ngày có thể viết 100 bộ không?”Diệp Danh từ trên ghế đứng bật lên: "Có thể! Tại sao không? Từ sáng đến tối, 1000 bộ cũng không có vấn đề!"Anh kích động đi về phía thư phòng, vừa đi vừa nói: "Lúc tôi viết chữ không thích người khác quấy rầy, đừng ai đến làm phiền tôi!”Triệu Tuệ cũng không phải là không biết nhìn sắc mặt, cô ta không đuổi theo, mà chạy đến bên Hoa Chiêu hỏi: "Chị nói anh cả viết câu đối xuân? Viết 100 cặp? Hiện tại viết câu đối xuân làm gì? Còn quá sớm, phải không? Và viết nhiều như vậy để làm gì?”Nhưng cô ta nhìn căn nhà lớn của Hoa Chiêu, tính toán nhân khẩu Diệp gia khác, không chừng 100 bộ còn chưa đủ.Hoa Chiêu cười nói: "Chị bán câu đối xuân, hiện tại tuy rằng còn lâu mới đến ngày tết, nhưng phải chuẩn bị trước, cần quá nhiều, anh cả phải bắt đầu viết từ sớm.”Năm nay cô định làm một trận lớn, sạp hàng có thể trải bao nhiêu thì trải bấy nhiêu, vận chuyển câu đối xuân đến các tỉnh thành khác bán, tốt nhất là vận dụng lại nhân mạch chụp ảnh trước đó, kiếm thêm một lần.Nếu Diệp Danh có thể viết 1000 bộ, cô cũng không phản đối."Như vậy sao" Triệu Tuệ nhìn về phía thư phòng nói: "Viết câu đối mùa xuân phải dùng mực, em sẽ mài mực! Em đi giúp mài mực."Hoa Chiêu: "Bây giờ đã có mực làm sẵn, không cần mài.”Triệu Tuệ: “Vậy em xem một chút được không?”Cô ta không hề che giấu hảo cảm của mình đối với Diệp Danh.Bởi vì biểu hiện của cô ta quá tích cực, Trình Giai Giai và Triệu Ức cũng không thể không biết xấu hổ mà biểu hiện.Bằng không sẽ giống như cùng chị họ, cô cô của mình cướp đàn ông!Cho nên cô gái này cũng không phải thật sự vô tâm.Hoa Chiêu cũng ngại trực tiếp từ chối cô ta.Nhưng nghĩ đến tâm tình của Diệp Danh, cô vẫn phải cự tuyệt."Chuyện này sợ là không được, câu đối xuân anh cả viết đều thể hiện bản thân trong nét chữ, anh ấy đã nói không thích người khác quấy rầy, vậy không thể quấy rầy." Hoa Chiêu nói.Kỳ thật Diệp Danh chỉ thỉnh thoảng hứng thú tới mới viết mấy bộ, tự mình viết 1000 bộ câu đối mùa xuân? Sợ là Lý Bạch cũng không có trình độ này.Lần này Triệu Tuệ thật sự không dám đi qua.Cô ta nói với Hoa Chiêu: "Vậy có cái gì cần hỗ trợ, chị nhất định phải gọi em đấy!"“Được."Hoa Chiêu dẫn Tôn Diễm đi đến phòng khách nhỏ, thương lượng với cô ta chuyện câu đối mùa xuân.Lần trước việc làm ăn của câu đối mùa xuân chấm dứt, Tôn Diễm vẫn không có việc gì làm, thật vất vả đợi đến cuối mùa hè đầu thu, việc buôn bán câu đối mùa xuân sắp mở lại lần nữa, cô ta lập tức tới tìm Hoa Chiêu."Bây giờ dì Đường cũng không có ở đây, cũng không biết khi nào mới trở về, em sẽ giúp dì ấy trước một chút, đến lúc đó bà ấy hỏi em cũng dễ trả lời." Tôn Diễm nói.Việc buôn bán câu đối xuân của Hoa Chiêu và Đường Phương Hà, Tôn Diễm năm ngoái chỉ giúp đỡ tay chân.Năm nay cô ta nghĩ muốn nhúng tay vào, chỉ là không biết Hoa Chiêu có cho hay không.Hoa Chiêu xem như không biết, cùng cô ta thương lượng công việc cụ thể.Liên hệ với nhà máy in ấn, ấn định thời gian in ấn, đừng để đến lúc đó người ta không có thời gian trống, không in được.Bây giờ là thời đại phát triển của sách giấy, phàm là sách đều có thể bán được.Cũng may hiện tại bọn họ có nhà máy in ấn của mình, chỉ cần đánh tiếng, không có thời gian bọn hắn cũng phải chen ra thời gian.Sau đó chính là muốn liên hệ với mấy người đại lý, công việc này giao cho Diệp Danh, Hoa Chiêu vẫn dự định dùng những người chụp ảnh trước đó.Con đường quen thuộc, chẳng qua đổi nhiếp ảnh gia thành bày sạp, công việc càng không cần kỹ thuật.Những chuyện này, không có chuyện gì của Tôn Diễm.Cô ta có chút nóng nảy: "Bán câu đối xuân, em cũng biết, nếu không, cho em thị trường ở thủ đô được không?”Bọn họ cũng dựa vào bán buôn, phía dưới sẽ có tiểu thương đến nhận câu đối xuân, lấy ra bán.Không cần cô ta tự mình bày sạp, còn kiếm được nhiều!Hoa Chiêu trầm ngâm một chút, nói: "Chuyện này chị và thím ba sẽ thương lượng lại rồi quyết định, hợp tác mua bán, không thể một mình chị định đoạt.”Tôn Diễm đã cười không nổi.Không thể tự quyết định sao?Diệp gia này chuyện gì cô ấy cũng có thể định đoạt!Nói như vậy, càng giống như lấy cớ từ chối.Hoa Chiêu quả thật chưa nghĩ ra, đại lý ở thủ đô, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.Để Diệp Thần có tiền quá nhanh, cô sợ hắn sẽ thay đổi.Chu Lệ Hoa nuôi mấy đứa con này, cô thật sự không thể mò mẫm được, phải thận trọng rồi lại thận trọng.Tiễn Tôn Diễm đi, Miêu Lan Chi lại gọi cô qua.Đinh Lan cũng phải đi.Hoa Chiêu cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.Cô không thích trong nhà thoáng cái có nhiều người ngoài như vậy.Trước đó thật sự là nể mặt Miêu Lan Chi.Nhiều người như vậy, nhà Miêu Lan Chi không thể tiếp nổi.Nhà bà không có mấy phòng khách, đều là phòng cũ của Diệp Thâm, Diệp Danh và Diệp Thư.Mà những gian phòng kia, hiện tại cũng đã trở thành nơi giấu bảo vật của cô, chất đầy các loại đồ vật.Đặt nó trong đại viện quân đội, an toàn.Miêu Lan Chi kéo tay Đinh Lan đầy lưu luyến, Đinh Lan vẫn là người chị em tốt kia, là bóng dáng trong trí nhớ của bà, bà luyến tiếc.Đi lần này, không biết các bà còn có thể gặp lại hay không."Này, bà không cần làm ra biểu tình này! Tôi sẽ sống đến 100 tuổi! Còn thiếu mấy chục năm nữa!" Đinh Lan cười nói, hơn nữa bà đã quên, tôi muốn ở lại thủ đô, chẳng qua là về nhà thu thập hành lý, chờ tôi vài ngày nữa sẽ trở lại, bà phải thu xếp nhà cho tôi!”“Ah đúng đúng, bà xem đầu óc tôi, vậy mà cũng quên!” Miêu Lan Chi lập tức cười: "Bà yên tâm, bà muốn loại nhà nào, tôi sẽ tìm cho bà loại đó, nhưng bà phải đưa tiền.”“Ha ha ha, bà xem tôi là bà ấy sao. Tôi chắc chắn sẽ trả tiền, chỉ có điều chị gái tôi đây cũng không có nhiều tiền, 10 vạn, không thể nhiều hơn được nữa, tìm cho tôi một căn nhà nhỏ giá tầm 10 vạn, nhiều hơn tôi không trả nổi.” Đinh Lan nói.Miêu Lan Chi nhìn về phía Hoa Chiêu, nhà ở thủ đô bà không hiểu, Hoa Chiêu hiểu rõ nhất.Hoa Chiêu suy nghĩ một chút về vị trí nhà Đinh Lan, phòng xung quanh bình thường, 10 vạn quả thật có thể mua một căn nhà nỏ, hai người ở không thành vấn đề.Hoa Chiêu gật đầu.Miêu Lan Chi lập tức gật đầu.Đinh Lan nhìn Hoa Chiêu cười cười, nói với Miêu Lan Chi: "Triệu Tuệ tôi sẽ cho ở đây thêm vài ngày nữa, hai người còn lại tôi sẽ mang đi.”Miêu Lan Chi lập tức gật đầu: “Được, bà yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”Hai người nháy mắt.Hoa Chiêu lập tức muốn chạy tới báo cáo với Diệp Danh, hai chị em này đã đạt thành hiệp nghị gì đó!



Bạn cần đăng nhập để bình luận