Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 879 - Tôi Chỉ Có Thể Thành Toàn Cho Cô.



Chương 879 - Tôi Chỉ Có Thể Thành Toàn Cho Cô.



Chương 879: Tôi Chỉ Có Thể Thành Toàn Cho Cô.Bác sĩ rất nhanh đã đi tới, giám định 3 ngày, đưa ra ý kiến công bằng: "Trước mắt xem ra, tinh thần của cô ta xác thực xảy ra vấn đề."Diệp Danh cười cười, anh cũng hiểu Văn Tịnh: "Vì ngày hôm nay, khẳng định cô ta đã chuẩn bị rất nhiều."Ví dụ như xem các loại sách vở, nghe ngóng các loại tin tức, biết bác sĩ sẽ hỏi vấn đề gì, trả lời thế nào mới có thể bị xem thành bệnh nhân tâm thần.Cô ta trước kia luôn cẩn thận lại chăm chỉ."Hiện tại cô rốt cuộc đã được như nguyện rồi." Diệp Danh nói nhỏ với Văn Tịnh đang giả ngu ngồi kia.Văn Tịnh nhìn dưới đất, ha ha cười ngây ngô.Diệp Danh cũng cười, hỏi bác sĩ cùng người bên cạnh: "Với mức độ bệnh tật của cô ta, như vậy có cần phải chịu trách nhiệm hình sự về vụ đầu độc không?"Bác sĩ cùng đối phương nói chuyện với nhau thoáng một phát.Đồng nghiệp phụ trách tư pháp lắc đầu: "Xem kết quả kiểm tra, cô ta bệnh rất nặng, không cần chịu trách nhiệm hình sự."Bệnh tâm thần phạm tội giết người có phạm pháp hay không, phải xem bệnh có nặng hay không, bệnh nặng sẽ không phải chịu trách nhiệm, bệnh nhẹ sẽ phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, hình phạt cũng nhẹ hơn hoặc giảm nhẹ."Không cần chịu trách nhiệm hình sự, vậy làm sao để xử phạt cô ta?" Diệp Danh hỏi.Đồng nghiệp nhìn vẻ mặt của anh, chuyện này trả lời thế nào đây? Muốn trừng phạt hay không trừng phạt?"Có thể để ở nhà lại để cho người nhà trông coi, cũng có thể đưa đến bệnh viện tâm thần cưỡng chế trị liệu." Đồng nghiệp nói ra.Diệp Danh gật đầu: "Người nhà của cô ta sẽ không nhận cô ta, hơn nữa cô ta bệnh nặng như vậy, nhất định phải đưa vào bệnh viện để trị liệu thật tốt. Một khi bệnh tình giảm bớt, sẽ đưa cô ta ra để cho cô ta chịu trách nhiệm về tội của mình."Bác sĩ. . . .Đồng nghiệp. . . .Văn Tịnh đang giả ngu ở đối diện phải cố nén mới không để cho mình nhảy dựng lên.Cô ta sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần cả đời cũng không ra được hả? Một khi ra khỏi bệnh viện tâm thần, sẽ phải vào tù? Chờ cô ta là tù chung thân hoặc tử hình?Thật ác độc ah. . . . Thật hận!"Đã nói cô đừng tự đào hố cô lại càng muốn đào, tôi chỉ có thể thành toàn cho cô rồi." Diệp Danh nói xong, quay người rời đi.Lúc trước nếu cô ta ngoan ngoãn thừa nhận, hiện tại sẽ chỉ ở trại tạm giam, cuối cùng cũng chưa chắc sẽ chết.Nhưng cô ta lại muốn giả ngây giả dại.Hiện tại tốt rồi, cô ta sẽ trải qua cuộc đời mình ở một nơi còn đáng sợ hơn cả nhà tù....Mặc dù Văn Tịnh không thừa nhận hạ độc, người cũng đi bệnh viện tâm thần.Nhưng "Bằng chứng như núi".Mọi người Đỗ gia đã bệnh sắp chết, không phải cô ta hạ độc còn có thể là tự người Đỗ gia hạ sao?Bất quá qua lời khai của người Đỗ gia, bếp Trương gia cùng vườn rau của Hoa Chiêu đều do cô ta hạ rồi.Trương Quế Lan được thả ra.Hoa Chiêu tự mình đi đón."Mẹ, mẹ khoẻ chứ?" Trương Quế Lan đi ra, cô nhanh chóng nghênh đón kéo cánh tay của bà hỏi.Tuy sau khi về nước mỗi ngày cô đều đến thăm hỏi Trương Quế Lan, nhưng vấn đề này khi Trương Quế Lan chưa ra được, cô không dám hỏi.Chỉ sợ bà ấy nói một câu không tốt, cô lại không thể làm gì được.Hiện tại người đã đi ra, cô mới dám hỏi."Tốt, không có gì không tốt." Trương Quế Lan nắm tay cô an ủi, nụ cười trên mặt thật tươi.Bà nhìn ra Hoa Chiêu lo lắng liền an ủi.Hơn nữa tội danh trên người bà rửa sạch rồi, bà trong sạch rồi, nên có cái gì không tốt?Về phần mấy ngày nay bị giam, thật sự không có bị tội gì, chỉ ở trong một cái phòng nhỏ.Sợ bà nhàm chán, Diệp Danh đưa đến rất nhiều sách cùng báo chí, còn có thực đơn, còn có người viết thơ nói chuyện phiếm với bà. . .Bọn nhỏ cố gắng như vậy, bà rất cảm động.Hoa Chiêu thấy bà không giống nói dối liền yên tâm."Quế Lan, cô không sao chứ?" Một người đàn ông đột nhiên đi tới hỏi.Hoa Chiêu mới nhìn rõ, Hứa Tri Minh cũng tới.Trương Quế Lan sững sờ, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.Mấy ngày nay, Hứa Tri Minh một ngày một phong thư, an ủi bà, nói với bà tình huống bên ngoài, cùng bà trò chuyện chuyện nhà, trò chuyện phong hoa tuyết nguyệt. . .Mỗi dòng chữ đều làm cho Trương Quế Lan cảm nhận được sự rung động chưa bao giờ có.Người như bà, vậy mà cũng nhận được thư tình."Tôi không sao." Bà nhẹ nói, có chút không dám nhìn Hứa Tri Minh."Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Hứa Tri Minh liên tục gật đầu.Hoa Chiêu nhìn người này, nhìn người kia, không khí có chút không đúng ah.Cô không ở nhà một tháng này, hai người bọn họ lại qua lại rồi hả?Chuyện này thật ra không có, là sau khi gặp chuyện không may, Hứa Tri Minh lại cùng Trương Quế Lan liên hệ đấy."Chú Hứa đã đến rồi, vậy cùng nhau về nhà ăn bữa cơm a, mẹ tôi bày tiệc mời khách." Hoa Chiêu thăm dò nói."Tốt." Hứa Tri Minh lập tức đáp ứng.Mà Trương Quế Lan không lên tiếng.Hoa Chiêu đã hiểu, hai người đây là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, lại muốn tiếp tục nên duyên rồi hả?Được a. . . . Dù sao dưới tình huống không có người mới xuất hiện, lại để cho mẹ của cô nói chuyện yêu đương cũng tốt."Chú Hứa, bà nội Hứa có khỏe không?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.Bất quá cô vẫn muốn nhắc nhở hai người, giữa bọn họ còn có một tòa núi lớn!Quả nhiên, sắc mặt đỏ bừng của Trương Quế Lan lập tức thối lui, khôi phục bình thường.Hứa Tri Minh liếc nhìn Hoa Chiêu, con bé này thật là. . . ."Bà ấy khá tốt." Hắn nói ra."Vậy anh trai chú có khỏe không?" Hoa Chiêu lại hỏi: "Lần trước chuyện Trương gia thật sự xin lỗi, thương thế của ông ta có nghiêm trọng không?"Trong mắt cô nhìn có chút hả hê quả thực muốn tràn ra tới.Hứa Tri Minh. . . ."Chỉ bị thương ngoài da, đã tốt rồi.""Vậy con gái của chú có khỏe không? Cháu thấy cô ấy. . ." Hoa Chiêu nhìn sắc mặt Trương Quế Lan đột nhiên im miệng.Lại hỏi tiếp, Trương Quế Lan sẽ hiểu lầm ý cô, không dám cùng Hứa Tri Minh nói chuyện."Cháu thấy cô ấy lớn lên rất dễ nhìn đấy, học tập thế nào rồi?" Hoa Chiêu sửa miệng.Hứa Tri Minh thở phào, quả thực muốn cám ơn cô!Hai người một người một câu, nói một lúc đã đến nhà, Diệp Thư đã đứng ở cửa ra vào."Dì Trương, cháu muốn đi đón dì, tiểu Hoa không cho!" Diệp Thư đong đưa cánh tay của bà nói.Trương Quế Lan trông thấy cô ấy cũng rất kinh ngạc cùng vui vẻ: "Tại sao cháu lại trở về rồi hả?"Cũng không phải kết hôn ở thành phố, nói trở về liền có thể trở về, không những vậy người còn gả đi rất xa, sao mới đi chưa được mấy tháng đã trở lại rồi hả?"Có phải cãi nhau không? Diêu Khôn đối xử không tốt với cháu?" Trương Quế Lan vội vàng hỏi.Nụ cười trên mặt Diệp Thư càng lớn, vừa kéo Trương Quế Lan đi vào trong vừa nói: "Hắn dám! Hắn dám nói một câu, cháu dám đánh hắn!""Cũng không thể như vậy!" Trương Quế Lan lập tức nói: "Đàn ông đều sĩ diện, phụ nữ không thể đánh đàn ông, đánh không lại. . ."Đột nhiên nhớ tới đây là Diệp Thư, bình thường đàn ông đánh không lại con bé."Vậy cũng đừng đánh, tổn thương tình cảm." Bà nói ra.Diệp Thư chỉ hì hì cười.Hoa Chiêu nói: "Mẹ, thời đại thay đổi, người ta đó là đánh là thân mắng là yêu, Diêu Khôn chỉ thích chị ấy đánh."Nói xong chế nhạo liếc nhìn Diệp Thư.Diệp Thư sững sờ, sau đó mặt đỏ lên.Hoa Chiêu làm sao biết Diêu Khôn thích "Bị đánh"? Diêu Khôn chỉ có buổi tối mới biểu lộ yêu thích này!Ah. . . Đã quên lỗ tai con bé rất thính!Bởi vì có người ngoài ở đây, Hoa Chiêu không tiếp tục trêu chọc Diệp Thư, lôi kéo Trương Quế Lan vào nhà.Đồ ăn đã dọn lên trên bàn, đều là Diệp Thư làm.Miêu Lan Chi cùng Diệp Danh cũng tới.Người là Trương Quế Lan phân phó, Hoa Chiêu cố ý mời đến đấy."Chuyện lần này, dì Trương cám ơn cháu." Trên bàn cơm, Trương Quế Lan bưng chén rượu lên, mời Diệp Danh.Tuy bà cùng Diệp Danh đã quen thuộc nhừ người nhà mình, nhưng lần này phát sinh chuyện lớn, thiếu chút nữa sẽ phải chết!Không có Diệp Danh, hiện tại còn không biết bà sẽ thế nào, mặc dù cuối cùng cũng không phải vào tù, rơi đầu, nhưng ở bên trong khẳng định cũng không thoải mái.Diệp Danh cũng xem bà là thân nhân, bà rất cảm động."Dì Trương, dì như vậy là xem cháu là người ngoài rồi." Diệp Danh cười nói xong, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.Hoa Chiêu cũng bưng chén rượu lên, muốn mời Diệp Danh.Cửa lớn bị người gõ vang, động tác của cô dừng lại một chầu.Bọn hắn sao lại đến?



Bạn cần đăng nhập để bình luận