Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1416 - Không Ai Giống Ai



Chương 1416 - Không Ai Giống Ai



Chương 1416: Không Ai Giống Ai“Bình thường không cảm thấy gì nhiều, nhưng mà ông già rồi, mỗi ngày sẽ kém dần đi, có đôi khi sẽ cảm giác rất mệt, cho dù nghỉ ngơi cũng chẳng đỡ mấy.” Diêu Lâm nói.“Lúc nào ông cũng thấy mệt sao?” Hoa Chiêu bắt đầu chuẩn bệnh.Thật ra không cần hỏi, cô chỉ cần đặt tay lên là biết ngay.Những lời cô nói với Diêu Khôn ngày hôm qua, cũng không hoàn toàn chỉ là hù dọa.Tình hình thực tế cũng không khác những gì cô nói là bao.Nền tảng của Diệu Lâm đã bị tổn thương khá nghiêm trọng, cơ thể giống như có lỗ hổng. Hơn nữa tuổi tác cũng đã lớn, giờ lại xuất hiện lỗ hổng như vậy, nguyên khí cư theo đó mà thoát ra ngoài.Vá cũng có thể vá được thôi, nhưng lỗ hổng quá nhiều, tốc độ vá không đuổi kịp được tốc độ nguyên khí thoát ra ngoài. Hơn nữa lại không thể bổ sung một trận, cứ như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày, hầu như nguyên khí sẽ bị tiêu hao hết.Cuộc sống rồi cũng phải bước đến hồi kết. Đây là chuyện không thể nào thay đổi được.Chính bản thân Hoa Chiêu cũng chẳng thể nào trường sinh bất lão.“Rất tốt, không có vấn đề gì lớn, cháu kê hai phương thuốc bổ máu lợi khí giúp ông bồi bổ.” Hoa Chiêu nói.Bổ được chút nào hay chút đó.Diêu Lâm cười ha hả nói: “Được rồi, để ông nếm thử tay nghề của cháu.”Hoa Chiêu cười: “Cho dù tay nghề cháu có tốt đến mấy thì thuốc cháu sắc vẫn đắng.”“Đắng cũng tốt, thuốc đắng dã tật.” Diêu Lâm nói.Thân thể ngày một kém, sao Diêu Lâm lại không nhận ra được điều đó chứ?Thậm chí ông còn mẫn cảm dự đoán điều sắp xảy ra, chẳng qua là chưa nói thôi.Nhìn thấy sự nghiêm trọng trong đáy mắt Hoa Chiêu, lòng ông trầm xuống, xem ra dự cảm của ông thế mà lại là thật.Nhưng mà Diêu Lâm cũng không vì thế mà suy sụp, vẫn tươi cười ha hả như ông già noel.Hoa Chiêu đi ra ngoài pha chế thuốc.Bây giờ trong nhà cô có một phòng thuốc chuyên dụng, dược liệu còn phong phú hơn cả tiệm thuốc.Căn nhà lớn như vậy, có ba gian phòng thuốc, các hộp thuốc được chất đầy trên vách tường.Những dược liệu được liệt kê trong Bản Thảo Cương Mục hầu như cô đều có. (*Sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển)Chỉ có những loại kỳ lạ tương đối hiếm gặp như Nhân Trung Bạch mới không có.Cô cũng không cần phương thuốc này!Có rất nhiều dược liệu cũng có công dụng thanh nhiệt hạ hỏa, cầm máu tiêu sưng, cô không thích dùng cặn nước tiểu.Đừng làm phí hộp thuốc gỗ tử đàn của cô.Hoa Chiêu đi vào phòng thuốc, cần thận cầm lấy một toa thuốc.Diệp Thư đi theo cô.“Chị thấy biểu hiện của em không thích hợp, làm sao thế? Ông nội…” Diệp Thư có chút không xác định hỏi.“Không sao, không có bệnh gì đâu, nhưng người già rồi, đến tuổi này các bộ phận trong cơ thể đều bắt đầu suy giảm, nói không chừng một ngày nào đó lại đột nhiên bãi công, sau đó bệnh sẽ ập tới như núi đổ, như vậy rất nguy hiểm.” Hoa Chiêu nói.Thứ dễ đình công nhất chính là trái tim, mà trước lúc đó trái tim dù ít hay nhiều cũng sẽ có vấn đề.Trái tim đột nhiên đình công biểu thị cho cái gì, Diệp Thư hiểu chứ.Cô ấy hoảng sợ: “Nghiêm trọng như vậy! Không thể nào? Ông nội năm nay mới ngoài 80!”Trong mắt những kẻ có tiền như bọn họ 80 chưa tính là quá già. Bọn họ đều kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng năm, điều dưỡng cơ thể một cách hợp lý, sống lâu trăm tuổi là chuyện bình thường.“Không ai giống ai cả, nền tảng của ông ấy có chút không tốt.” Hoa Chiêu nói.Theo lý, Diêu Lâm sinh ra ở gia đình giàu có, ngậm thìa vàng mà lớn, phải có sức khỏe tốt mới đúng.Nhưng cuộc đời này của ông ấy lại quá trắc trở, trải qua khói lửa chiến tranh, gia đình sa sút, tan cửa nát nhà,ông có thể sống đến 80 tuổi, một phần cũng nhờ gặp được Hoa Chiêu.Nếu không ông ấy đã ra đi từ 10 năm trước rồi."Vậy, phải làm sao bây giờ? Thật sự nghiêm trọng vậy sao? Ông nội còn lại bao nhiêu thời gian nữa?" Diệu Thư lo lắng muốn rơi nước mắt.Kết hôn mấy năm nay, Diêu Lâm chăm sóc cô ấy như cháu ruột, cô cũng coi ông ấy như ông nội của mình."Chuyện này hơi khó nói." Hoa Chiêu vừa điều chế thuốc, vừa nặng nề nói: "Em không có năng lực quyết định sống chết, nhưng đại khái, cũng chỉ có thể kéo dài thêm 1, 2 năm nữa."“Rượu thuốc trong nhà cũng không cứu được ư?” Diệp Thư kỳ quái hỏi.Năm đó Hoa Cường bị bệnh nan y, cũng nhờ có rượu thuốc chữa khỏi……Mấy lần Diệp Thâm bị thương, vết thương vô cùng nghiêm trọng, cũng không sao……“Vẫn là câu nói kia, không người nào giống người nào cả, bọn họ là ngoại thương, thuốc vào là hết bệnh ngay, lỗ hổng trong cơ thể không nhiều, nguyên khí không bị tiêu tán, không giống như ông ấy. Có khả năng cơ thể ông ấy bẩm sinh đã có chút bệnh tật.” Hoa Chiêu nói.Đây cũng là đạo lý mà cô nhận ra sau khi học y.Cùng một hoàn cảnh sống, có người có thể sống đến 100 tuổi, có người chỉ sống đến 60 70 tuổi, đều là do thể trạng bẩm sinh của họ quyết định.Nói một cách khác, đây là do số phận“Nuốt nước mắt lại, đừng để cho ông ấy nhìn thấy.” Hoa Chiêu nói.Diệp Thư thở ngắn than dài mà lau mắt, sao gần đây chẳng có chuyện gì tốt.Cô ấy không dám quay lại phòng khách, không còn cách nào khác đành phải ở trong phòng sắc thuốc.Hoa Chiêu không thể không đi ra ngoài trò chuyện với ông ấy.Nhưng Diêu Lâm hiển nhiên không cần cô bầu bạn, ông ấy thích trò chuyện cùng Hoa Cường hơn.Hai người là bạn đồng niên có rất nhiều đề tài chung để nói.Lưu Nguyệt Quế đang ở đây.Bà ấy dẫn theo cả Cát Hồng Miên.Tình cảm của hai người hiện giờ rất tốt. Chỉ cần Lưu Nguyệt Quế đi ra ngoài, sẽ dẫn theo Cát Hồng Miên, hai người cứ như hình với bóng.Bây giờ mọi người đã ngầm thừa nhận thân phận vợ Diệp An của Cát Hồng Miên.Tuy rằng cô ta vẫn chưa được sự đồng ý của Diệp An.Muốn có được sự chấp thuận của Diệp An, đây là chuyện gần như không thể.Dường như Cát Hồng Miên đã bỏ cuộc.Cô ta không còn chủ động đến gần Diệp An nữa, mà sẽ sáp đến cạnh Lưu Nguyệt Quế.Điều này cũng khiến Diệp An hài lòng, nhiều năm như vậy, vợ chồng hai người vẫn duy trì quan hệ như thế.“Thím hai ngồi đi.” Hoa Chiêu đành tiếp chuyện với Lưu Nguyệt Quế. Cô vẫn xem như không nhìn thấy Cát Hồng Miên như cũ.Ở bên ngoài, cô sẽ làm ra vẻ quan hệ chị em dâu hòa thuận với Cát Hồng Miên.Ở nhà, thì đừng mơ.Diệp An mất một cái chân, đều là nhờ công lao của cha mẹ Cát Hồng Miên, nên cô mới giận chó đánh mèo.Cát Hồng Miên cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên không sáp đến gần Hoa Chiêu, giống như cái bóng đứng ở sau lưng Lưu Nguyệt Quế.Điều đó làm Lưu Nguyệt Quế càng ngày càng “Thương” cô ta hiểu chuyện và đáng thương. Chuyện xảy ra năm đó, cô ta không biết chính là không có tội mà.“Tiểu Thư đâu? Thím nghe nói nó đã trở về rồi, nên mới đến gặp nó đây.” Lưu Nguyệt Quế nói.“Thím hai là trưởng bối, sao có thể để thím đến thăm chị ấy chứ! Chị ấy còn đang định hôm nay sẽ đến thăm chú thím đấy.” Hoa Chiêu nói.“Đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo như vậy. Chú hai lại không ở nhà, thím cũng chẳng phải đại phật, không cần nó tới nhà thăm thím. Thím tiện đường đi qua đây, dù sao nhà cháu một ngày thím cũng chạy qua chạy lại tám chuyến.” Lưu Nguyệt Quế nói.Tám chuyến thì hơi khoa trương, nhưng một hai chuyến thì có.Đứa cháu ngoại của bà còn đang học ở đây, thỉnh thoảng bà sẽ đến đây đưa đón nó đi học.Hơn nữa, nghe nói lần này Diêu Lâm cũng về cùng bọn họ. Thông gia Diêu lâm cùng thế hệ với bà, bà tự mình đến đây thăm hỏi, sao có thể để nhà người ta đến gặp bà được.Hoa Chiêu vừa rồi cũng chỉ khách khí nói một câu, không hề có câu thứ hai."Chị ấy đang sắc thuốc ở sân sau, không ra được, lát nữa sẽ ra đây. Ba đứa nhỏ nhà chị ấy đi theo bọn trẻ, học ở sân sau." Hoa Chiêu nói xong liền đứng dậy."Thím hai, cháu không nói chuyện với thím nữa, thím cứ ngồi chơi đi, cháu đi nấu cơm."Bữa sáng còn chưa nấu đâu.Bắt mạch xong, tâm trạng không tốt, suýt chút nữa cô đã quên nấu cơm cho cả nhà."Thím cũng không phải người ngoài, để thím làm cùng cháu." Lưu Nguyệt Quế đứng dậy nói: "Vừa hay thím có chuyện cần tìm cháu. Chỗ thím có một người phụ nữ hơn 50 tuổi, dáng dấp xinh đẹp lại có văn hóa...."



Bạn cần đăng nhập để bình luận