Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 660 - Tên Nhóc Này Cũng Lợi Hại Đấy.



Chương 660 - Tên Nhóc Này Cũng Lợi Hại Đấy.



Chương 660: Tên Nhóc Này Cũng Lợi Hại Đấy.Diệp Thư nghe thấy lời Diệp Danh..., lập tức hầm hừ, chuyện cô bị phi lễ, cô không nói với bất kỳ người nào.Chờ cô thích Mã Quốc Khánh? Kiếp sau hắn có thể thử xem a!"Tốt rồi tốt rồi, hai ngươi ai cũng đừng quan tâm nhau nữa, tự lo liệu cho mình là được." Hoa Chiêu cười nói.Diệp Danh cũng cười: "Chính là ý này, cho nên chìa khóa đâu rồi?"Để tự chăm sóc tốt cho bản thân, anh không thể về nhà ở rồi!Liệt nữ sợ triền lang, anh cũng sợ hãi những cô gái kia rồi. Nguyên một đám đấy, tìm đến đơn vị của anh rồi.Không được, anh phải nói với mẹ một tiếng rồi, hiện tại mỗi ngày có ba bốn cô gái đi tìm anh, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của anh.Miêu Lan Chi nghe anh nói như vậy, quả nhiên đem hạng mục xem mắt tạm dừng rồi.Cũng đã nói chuyện với người lớn trong nhà mấy cô gái kia, quản tốt con gái của mình, thời gian địa điểm khác bà mặc kệ, nhưng kiên quyết không cho phép đến đơn vị tìm Diệp Danh nữa.Diệp Danh rốt cuộc cũng có khoảng thời gian yên tĩnh, nhưng anh vẫn cầm chìa khoá nhà kia của Hoa Chiêu, đến ở căn nhà bên cạnh Bắc Hải, ở đây mới thật sự thanh tĩnh.Hơn nữa đúng như anh dự liệu, tinh lực của mẹ lập tức tập trung vào trên người Diệp Thư.Cũng may Diệp Thư hiện tại như cắm rễ ở tứ hợp viện rồi, kiên quyết không trở về nhà, không ra khỏi cửa, Miêu Lan Chi cũng không có cơ hội.Bà cũng không thể để cho người ta đến tứ hợp viện gặp mặt.Thời gian trôi qua rất nhanh, lập tức sắp bước sang năm mới rồi.Một nhà Diệp Thượng ở xa cũng trở về rồi.Miêu Lan Chi như tìm được tri âm, lôi kéo Lưu Nguyệt Quế muốn tố khổ một chầu, hoá ra con trai con gái không muốn kết hôn lại làm cho người ta buồn như vậy!Trước kia ba đứa con của bà hôn sự đều là tự mình làm chủ đấy, không đợi bà thu xếp người ta đã tự mình tìm được, bà chưa cảm nhận được cái cảm giác này của Lưu Nguyệt Quế.Hiện tại tốt rồi, cảm nhận được gấp đôi rồi.Lưu Nguyệt Quế bây giờ lại không có tâm tư cùng bà thảo luận chuyện này, bà ấy hỏi chuyện ly hôn của Diệp Thành cùng Chu Lệ Hoa."Trong điện thoại cũng không thể nói rõ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Bà ấy hỏi.Hiện tại điện thoại, nói một câu phải lặp lại 10 lượt, có thể giận điên người, cho nên Miêu Lan Chi cũng không thể giải thích rõ trong điện thoại được.Bây giờ ngược lại đã có thể nói.Chuyện này bắt đầu từ trước lễ mừng năm mới năm ngoái, Chu Lệ Hoa muốn cho Diệp Giai lên đại học. . . . .Lúc ấy Lưu Nguyệt Quế cũng ở đó, tất nhiên biết rõ.Sau đó bà ấy biết chuyện tiếp theo, lập tức thổn thức không thôi."Tại sao cô ta lại biến thành cái dạng này?""Không nói đến cô ta nữa, cô về sau thấy người thì đừng kêu sai là được! Cái gì mà em dâu đấy, đừng gọi như vậy, lại để cho cô ta đắc ý." Miêu Lan Chi nói."Ân, cái này em biết." Lưu Nguyệt Quế nói.Không phải người Diệp gia, bà lại gọi em dâu, như vậy là cùng Diệp gia đối đầu rồi."Đúng rồi, vậy lễ mừng năm mới năm nay có mời cô ta không?" Hỏi xong Lưu Nguyệt Quế đã biết đáp án: "Khẳng định không mời, chỉ mời mấy người nhà lão tam?""Đó là đương nhiên." Miêu Lan Chi nói xong liền đi phòng bếp hỗ trợ sắp xếp đồ ăn.Lưu Nguyệt Quế đuổi kịp, lúc này mới cùng bà nói đến việc làm thế nào để ép con trai đi xem mắt.Hoa Chiêu nhìn một phòng náo nhiệt, trong lòng có chút nhàn nhạt phiền muộn.Năm trước đúng lúc này, Diệp Thâm còn ở bên cô.Hiện tại, không biết người ở nơi nào rồi, sống được không.Cô phải cố gắng học tập! Tranh thủ được cô hội du học! Sớm chút sang bên kia bờ đại dương để tìm anh ấy!. . .30 tết, người Diệp gia miễn cưỡng xem như tề tụ một nơi.Diệp Thâm không ở đây, mấy cô con gái đã lấy chồng cũng không ở đây, Diệp Mai không ở đây, đương nhiên Chu Lệ Hoa cũng tới.Nhưng bà ta không tính là người Diệp gia nữa, nên không ở đây mới bình thường.Nhưng Hoa Chiêu rốt cuộc đã gặp được chồng của cô cô Diệp Phương, Tần Hướng Đông, còn có con trai Diệp Phương, Tần Trác.Hai mươi tuổi, đều rất giống cả Diệp Phương cùng Tần Hướng Đông, nhưng hắn lớn lên không giống khí khái hào hùng của mấy người đàn ông Diệp gia, có gương mặt em bé, trắng trắng mềm mềm đấy, kiểu người nếu mặc váy vào có thể giả trang thành nữ.Có chút không giống với sự tưởng tượng của Hoa Chiêu, cô còn tưởng rằng một người tự mình ra khỏi nhà để học tập sẽ rất "ngang tàng", không nghĩ tới lại có một bộ dạng con ngoan trò giỏi đấy.Tần Trác là bị cha tóm trở về, cho nên vẻ mặt không tình nguyện."Con còn có thí nghiệm chưa có làm xong đâu, đây là bài tập nghỉ đông, nếu không làm xong, đến ngày trở lại học giáo viên sẽ mắng chửi người đấy." Tần Trác cùng anh chị em lầm bầm nói.Hoa Chiêu nghe thấy lại càng ngoài ý muốn, con ngoan trò giỏi còn là một người nghiên cứu?"Mọi người đừng nghe nó nói mò!" Tần Hướng Đông lập tức vạch trần hắn: "Cái gì mà thí nghiệm? Đến, anh nói cho tôi nghe một chút thí nghiệm tên là cái gì? Bài tập nghỉ đông là gì? Không, anh nói cho tôi một chút giáo viên của anh tên gì a!”"Nếu anh có thể nói thì tôi nhận thua!" Tần Hướng Đông chỉ vào hắn rống to.Oa ~ những lời này lượng tin tức khá lớn rồi, Hoa Chiêu ngoài ý muốn mà nhìn Tần Trác, quả nhiên người không thể xem bề ngoài, đây không phải là con ngoan trò giỏi gì rồi.Học đại học hơn hai năm rồi, còn không biết giáo viên tên gì?Tần Trác xác thực không biết, hắn vẻ mặt chột dạ mà "Ha ha a", ôm cánh tay Diệp Danh tìm che chở.Diệp Danh hiển nhiên biết rõ hắn đã làm chuyện gì, khuyên nhủ Tần Hướng Đông: "Dượng đừng nóng giận, thằng bé chỉ là. . . Ham chơi một tí, ở bên ngoài cũng không làm cái gì không tốt.""Không làm chuyện gì không tốt?" Tần Hướng Đông chỉ vào Tần Trác, nhìn Diệp Danh, một bộ như anh đang trợn mắt nói lời bịa đặt vậy."Những việc nó làm không phải là chuyện xấu, vậy thì làm gì có chuyện xấu?"Diệp Danh cười nói với ông ấy: "Trước kia, đó là chuyện xấu, nhưng rất nhanh sẽ không phải nữa rồi."Tần Hướng Đông ngẩn người, không nói chuyện.Hai người nói chuyện bí hiểm, những người khác nghe không hiểu rồi."Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Diệp An hỏi.Diệp Danh nghĩ nghĩ nói ra: "Tần Trác đến trường học ở phía nam, sau khi học xong sẽ buôn bán một số thứ nhỏ trong thời gian rảnh rỗi. ""Ngừng! Anh cả! Nhờ anh đem hai chữ “buôn bán” này xóa, em sợ hãi!" Tần Trác hô.Tần Hướng Đông cũng có chút chột dạ.Buôn bán, sẽ bị bắt lại nha.Diệp Danh cười nói: "Rất nhanh cậu cũng không cần sợ hãi rồi.""Có ý gì?" Tần Trác không hiểu ra mà hỏi thăm.Hoa Chiêu cười cười, khả năng chỉ có cô biết rõ những lời này là có ý gì.Chính thức mở cửa vào tháng 12 năm 1978.Có thể nói thoáng cái đã thay đổi thói quen sinh hoạt hai ba mươi năm, quy định xã hội, tất cả mọi người đều cảm thấy rất đột ngột.Chỉ ngoại trừ những người luôn vì lần mở cửa này mà chuẩn bị.Bọn hắn hẳn là bắt đầu từ năm trước đã nghiên cứu cái này, hiện tại đã là đầu năm 78, trong lòng bọn hắn cũng xác định rồi, mới dám để lộ một chút xíu.Nhưng Diệp Danh là người tương đối cẩn thận, anh chỉ nói một câu này, sau khi mọi người hỏi thì cũng không nói gì."Cũng đừng nói chuyện phiếm nữa, mau tới đây ăn cơm." Miêu Lan Chi dọn xong, mời mọi người đến khai tiệc.Vân Phi cùng Thúy Vi hôm nay mặc một thân đỏ rực, Hoa Chiêu tự mình làm, đặc biệt có không khí vui mừng.Giống như một em bé may mắn, ngồi bên cạnh Diệp Chấn Quốc.Lão gia tử nhìn hai đứa bé, lại nhìn cả sảnh đường con cháu, cao hứng mà cười không ngậm miệng được.Mọi người cũng chung vui, bắt đầu chúc mừng năm mới.Một nhà Diệp Thành sắc mặt khẽ ảm đạm, trước kia, người đầu tiên bắt đầu chúc phúc đều là Chu Lệ Hoa.Hiện tại Chu Lệ Hoa chỉ có thể tự mình ở nhà ăn cơm, vắng vẻ và hiu quạnh.Chúc phúc hết mấy vị trưởng bối, Hoa Chiêu đứng lên, trịnh trọng rót chén rượu cho Tần Hướng Đông."Cảm ơn dượng năm đó đã vì cháu cùng Diệp Thâm tổ chức hôn lễ, bận trước bận sau, xử lý một đống đồ vật."Tam đại kiện cùng tiền sinh lễ đều không nói, chỉ nói những đồ ăn kia, những bộ quần áo kia, người lớn trẻ nhỏ đấy, đều rất dụng tâm.Ông ấy thật sự xem cô là người thân, cô sẽ trả ơn ông ấy giống như vậy.Tần Hướng Đông nhìn Hoa Chiêu, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười to: "Ha ha ha ha, cái kiện áo lông chồn cháu bây giờ còn có thể mặc không? Mặc không được a? Lấy đưa ra tiệm thợ may sẽ sửa lại a, có lẽ có thể thay đổi thành hai bộ."Ông đột nhiên nhớ tới, lúc trước Diệp Thâm ấp úng mà nói ông chuẩn bị một bộ cho người hơn 100 cân có thể ăn mặc, ông còn tưởng rằng là lo lắng Hoa Chiêu thời gian mang thai béo phì.Về sau cùng Diệp Phương nói chuyện mới biết được, Hoa Chiêu lúc ấy thực sự hơn 100 cân.Không nghĩ tới khẩu vị của Tiểu Thâm lại nặng như vậy. . . . .Hoa Chiêu nghe thấy ông ấy nhắc tới áo khoác da chồn liền có chút đoán được, lập tức xấu hổ, đang muốn nói chút gì đó cho qua đi, cửa lớn đã bị gõ mấy tiếng.Ít ai dám đập cửa nhà họ Diệp thế này.Hoa Chiêu lập tức cùng cây tử kim đằng ở cửa ra vào trao đổi, sau đó nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, đột nhiên nhìn về phía Diệp Hưng.Tên nhóc này cũng lợi hại đấy. . . . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận