Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 894 - Nửa Thật Nửa Giả.



Chương 894 - Nửa Thật Nửa Giả.



Chương 894: Nửa Thật Nửa Giả."Đi, có cái gì mà không được?" Chu Nhụy cười nói: "Vương đại tiểu thư cô làm cái gì cũng được, chỉ là tôi không biết nhà hắn ở đâu."Lúc trước cô ta đã từng phải xuống nông thôn, năm đó bị phân đi Tây Bắc, cao nguyên hoàng thổ, đã gặp anh em Vương gia.Mà hai an hem này là người địa phương, thanh niên nội thành vừa đủ độ tuổi đều phải xuống nông thôn, chỉ có điều bọn họ là từ nội thành chuyển đến vùng nông thôn ngoại thành.Muốn về nhà, thì đạp xe đạp trở về, một ngày có thể chạy qua chạy lại ba lượt.Vương gia là một thế lực không nhỏ ở địa phương, nhà Vương Kiếm điều kiện phi thường tốt, ăn uống không lo, bữa bữa đều có thịt.Mà Chu Nhụy lúc ấy là học trò của cán bộ nòng cốt từ thủ đô tới.Bọn hắn lúc ấy ở chung rất vui vẻ, cô ta thường xuyên đến Vương gia ăn cơm.Sau khi trở về thủ đô, họ thường viết thư để giữ liên lạc.Không nghĩ tới Vương gia chạy chọt một phen, cha Vương Kiếm đã đến thủ đô công tác, hơn nữa vậy mà nhờ bà mối đến cầu hôn nhà cô ta.Chu Nhụy năm nay hai mươi mấy rồi, gái lỡ thì rồi!Hiện tại chỉ cần là một người khoẻ mạnh, không si không ngốc, có người đến cửa cầu hôn, cha mẹ liền để cho cô ta đi gặp.Mà điều kiện của Vương Kiếm coi như không tệ.Vương gia tuy không có căn cơ ở thủ đô, nhưng ở địa phương vẫn là thổ hào, có tiền có thế.Trái lại Chu gia hiện tại, đã bị Chu Lệ Hoa liên lụy sắp không ngốc đầu lên được rồi, muốn tìm người bản địa rất khó khăn.Cho nên hôm nay Chu Nhụy phải tới rồi.Không nghĩ tới gặp được Diệp Danh."Không phải là anh họ cô sao? Sao cô lại không biết hắn ở đâu?" Vương Cường không tin."Bất quá hắn là anh họ gì của cô? Vì sao cô không trực tiếp gọi hắn là anh họ?" Cô ta lại hỏi.Vương gia cách thủ đô xa như vậy, cha Vương lại chỉ là giám đốc xưởng mới đến, lại không ở cùng vòng kết nối với nhà họ Diệp, đối với chuyện của Diệp gia, bọn hắn cơ bản không biết.Chỉ biết là trên báo chí được đề cập đến chút ít.Chu Lệ Hoa cùng Diệp gia ân ân oán oán, loại tin tức bát quái này, bọn hắn càng không biết rồi."Hắn là anh họ của anh họ tôi, tôi không biết gọi hắn là anh họ có phù hợp hay không, nhưng vẫn gọi như vậy." Chu Nhụy nói ra:"Bất quá tôi cùng hắn không quen, trước kia một năm cũng chỉ gặp mấy lần, sau đó mọi người đều bận rộn, một năm cũng không thấy được một lần. Nhà cha mẹ của hắn ở đâu tôi biết rõ, nhưng nhà hắn ở đâu tôi không biết." Chu Nhụy nói ra."Như vậy ah." Vương Cường nhìn cô ta cười nói.Bất quá trong lòng lại khinh bỉ Chu Nhụy, cô ta là người luồn cúi như vậy, vậy mà không quen anh họ lợi hại đó? Sợ là người ta không cho cô ta làm quen a?Cô ta cũng lặng lẽ đánh giá Chu Nhụy, tuy ngũ quan không đẹp mắt bằng cô ta, nhưng Chu Nhụy cũng là người đẹp.Người như vậy cũng không vào được mắt của hắn. . . Rất tốt, hắn không háo sắc!Vì hoàn cảnh gia đình nên cô ta đã gặp và nghe quá nhiều chuyện như việc một giám đốc của xưởng nhỏ đã ngoài tình với phụ nữ như thế nào.Diệp Danh quyền cao chức trọng, lại không háo sắc, quá hoàn mỹ!"Vậy nhà cha mẹ hắn ở đâu?" Vương Cường lại hỏi.Chu Nhụy cười, đè xuống khinh bỉ nơi đáy mắt: "Nói cho cô biết cũng vô dụng, chỗ ở của người ta, súng vác trên vai, đạn lên nòng, người ngoài căn bản không cho vào.""Cô là thân thích nhà hắn, cô cũng không thể vào sao?" Vương Cường hỏi.Chu Nhụy. . . . Vấn đề này quá đau lòng rồi.Được rồi, đây là một con dế nhũi, cô không cùng cô ta chấp nhặt!"Cha mẹ người ta đều bề bộn, một ngày kiếm bạc tỷ đấy, tôi không có việc gì đi quấy rầy người ta làm gì vậy?"Ánh mắt Vương Cường đảo trên người anh trai một chuyến: "Cô có việc ah! Cô đã có bạn trai, không lâu nữa đã muốn kết hôn, không lẽ không mang theo chồng sắp cưới đến thăm nhà giới thiệu một chút sao?"Cô cũng nói, người ta một ngày kiếm bạc tỷ đấy, cũng không thể để cho người ta tự đến gặp cô, cô hãy chủ động đến trong nhà hắn một chút a, đến lúc đó mang theo tôi!"Vương Cường tươi cười mà lắc cánh tay của Chu Nhụy, nửa thật nửa giả nói.Giọng cô ta nói chuyện rất lớn, cười cũng rất đẹp, dù có là đòi hỏi quá mức, bị cô ta nói như vậy, cũng giống như quang minh chính đại vậy.Nếu cự tuyệt, vậy cô ta chỉ là đang nói giỡn, sao còn tưởng thật đây này?Mặt mũi không thể ném!Còn nếu làm được, vậy rất tốt, mục đích của cô ta đã đạt được rồi.Chu Nhụy rất hiểu cách làm người của cô ta, tất nhiên sẽ không để cho cô ta thực hiện được."Còn sớm đấy, đến lúc đó rồi nói sau." Cô ta nói ra."Cái gì mà còn sớm? Nói chuyện yêu đương, chỉ cần một hai tháng, hơn nữa cô với anh trai tôi cũng không phải mới quen, các người cũng đã thân thuộc như cháo rồi, dứt khoát rút gọn khoảng thời gian này đi a, trực tiếp lĩnh chứng nhận kết hôn! Xử lý hôn lễ, một tuần lễ là đủ rồi!"Vương Cường vẫn đong đưa cánh tay Chu Nhụy, vẫn "Vui đùa" nói.Cái gì mà đã nấu đến không thể nấu được nữa? Nghĩ lại, tất nhiên không thể dễ nghe!Chu Nhụy đã không còn tươi cười nữa, trầm mặt không lên tiếng.Cô ta cũng không nói muốn gả cho Vương Kiếm!Có phải là mẹ cô ta đáp ứng quá nhanh đã làm cho bọn hắn hiểu lầm, cho rằng cô ta không thể gả đi được rồi hả?Phi! Cô ta chỉ là đang đợi Diệp Danh mà thôi!Nghĩ đến Diệp Danh, nhìn lại bộ dạng nhảy nhót này của Vương Cường, tâm tình của cô ta đột nhiên lại tốt rồi."Cô cũng không cần phải đến nhà cha mẹ của hắn, theo như tôi được biết hắn hiện tại loay hoay một tháng không chắc sẽ về nhà một lần, nếu có ngày nghỉ, hắn đều đến nhà em trai thăm bọn nhỏ, chính là mấy đứa bé lúc nãy trên bàn com." Chu Nhụy nói ra."Đúng a, cũng đúng! Vẫn là cô thông minh!" Vương Cường đong đưa Chu Nhụy kinh ngạc cùng vui vẻ nói: "Vậy nhà cô em dâu kia ở đâu cô biết không?""Cái này tôi biết rõ." Chu Nhụy nói địa chỉ nhà Hoa Chiêu.Vương Cường lại muốn mở miệng, Chu Nhụy đã nói: "Bất quá tôi không có thời gian mang cô đi, ngày mai tôi phải đi công tác, đến một trường học vùng ngoại thành huấn luyện giáo viên, một tháng nữa mới trở về, chính cô tự nghĩ biện pháp a."Vốn chuyện mệt nhọc này cô ta đã đẩy đi, nhưng hiện tại cô ta quyết định nhận.Đi thôi, đến phiền Hoa Chiêu đi!Đợi một tháng sau cô ta trở về, xem Vương Cường này khóc hay cười."Ngày mai đi công tác ah. . . Vậy cũng cách buổi tối này một khoảng thời gian, không bằng bây giờ liền đi nhà cô ta chơi?" Vương Cường nói.Chu Nhụy. . . . Từ trước đến nay biết rõ Vương Cường không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ biết rõ cô ta lại không biết xấu hổ như vậy!Nếu là cô ta có thể không biết xấu hổ như vậy, Diệp Danh đã sớm tới tay. . . A?"Không nói chuyện với cô nữa, tôi đột nhiên nhớ tới hiệu trưởng đã thông báo buổi chiều 3 giờ muốn tìm mấy người đi công tác họp, ai nha sắp bị muộn rồi rồi, tôi đi trước."Vừa vặn có chiếc xe buýt dừng lại ở phía trước, cô ta nhìn cũng không nhìn là xe số mấy đã xông tới, phất tay tạm biệt với hai anh em Vương Kiếm.Vương Cường tươi cười phất tay với cô ta.Đến khi nhìn không thấy người rồi, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất: "Phi, gái lỡ thì sắp không gả ra được rồi, còn kiêu ngạo, xem thường chúng ta!"Vương Kiếm nghiêng qua liếc cô ta: "Đừng nói như vậy, em cũng là gái lỡ thì rồi."Vương Cường. . . . . Cô ta năm nay 23 rồi, ở Tây Bắc, xác thực "Rất già" rồi.Bạn cùng lứa tuổi cũng đã sinh xong lứa con thứ ba, sốt ruột muốn sinh đứa thứ tư thứ năm rồi."Lần này cố gắng lên, hạ gục được Diệp Danh, em chính là đại công thần của Vương gia." Vương Kiếm vỗ vỗ bờ vai của cô ta khích lệ nói.Vương Cường lập tức tươi cười sáng lạn: "Xem em ra tay!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận