Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1555 - Ông cụ Uông sắp không được



Chương 1555 - Ông cụ Uông sắp không được



Chương 1555: Ông cụ Uông sắp không đượcHôm nay, Hoa Chiêu đi dạo phố sắm đồ và ăn uống với Diệp Anh, Diệp Thư nguyên một ngày.Đến tối muộn Hoa Chiêu đưa Diệp Anh về nhà rồi mới quay về cùng Diệp Thư.Mấy đứa nhỏ ở nhà đã rửa mặt và ngủ ngon giấc.Lúc nãy Diệp Danh đã cùng tụi nó chơi một trò rất tốn thể lực, chơi ném tuyết!Cả đám đều mệt đến mức không thể chạy nổi nữa mới ngừng chơi, rửa ráy sạch sẽ, vừa nằm lên giường đã ngủ ngay.Hoa Chiêu nghe xong thì cười to.Diệp Thư thì đau lòng, chạy nhanh về phòng xem Tiểu Mỹ của cô.Bảo bối còn nhỏ như vậy mà cùng mọi người chơi ném tuyết? Có lẽ đã bị ném thành người tuyết luôn rồi!"Làm sao có thể! Đương nhiên mấy đứa lớn đều nhường con bé, chỉ để con bé ném chứ không ném trả." Diệp Danh nói.Nghe vậy, bước chân Diệp Thư mới không vội vàng như lúc nãy nữa nhưng vẫn quay về phòng.Anh cả dỗ mấy đứa nhỏ xong vẫn không ngủ mà ngồi trong phòng khách chờ người. Chắc chắn không phải chờ cô ấy, có lẽ là có chuyện muốn tìm Hoa Chiêu.Hoa Chiêu đã thay đồ mặc ở nhà, bộ dáng chăm chú lắng nghe."Ông cụ Uông sắp không được rồi, em hãy chuẩn bị sẵn sàng.""Hả? À." Hoa Chiêu nói.Từ mấy tháng trước, ông cụ Uông đã không thể xuống giường nổi, hiện giờ cuối cùng cũng sắp không nhịn được nữa cũng là lẽ thường tình.Nhưng mà làm sao Diệp Danh biết được?Là nhà họ Diệp an bài cho nhà họ Uông?"Chuyện này thật sự không có, cần tiêu hao quá nhiều tinh lực." Diệp Danh nói.Dù là mua chuộc người nhà họ Uông để hắn làm phản, hay khai thác người giúp việc nhà họ Uông để biến họ thành người của mình. Cả hai loại việc này đều quá khó, không thể dễ dàng làm được ngay."Hôm trước dây điện của nhà họ Uông bị chuột cắn hỏng, người của anh tới nhà kiểm tra." Diệp Danh nói.Lập tức, hai mắt Hoa Chiêu trừng lớn, sao con chuột đó lại nghe lời như vậy?Diệp Danh cười: "Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi."Anh dùng tay ra hiệu: "Chỉ là một cái mô hình chuột, di chuyển một chút, thật sự rất giống như bị chuột cắn."Vậy nên người nhà họ Uông cũng không mang lòng phòng bị.Mà những chuyện liên quan đến điện như thế này rất nguy hiểm. Người họ Uông đều tiếc mạng, dĩ nhiên sẽ không tự làm mà muốn tìm người có chuyên môn đến làm.Vừa đúng lúc để anh thu được tin tức hữu dụng...Diệp Danh liếc mắt nhìn Hoa Chiêu một cái, hiện giờ chỉ có thể nói như vậy với bên ngoài.Còn những tin tức thật sự mà anh nhận được, chờ sau khi chuyện làm xong rồi thì để tự Diệp Thâm nói cho cô vậy.Hoa Chiêu thật sự không biết nói gì, vẻ mặt giống như 'đã tiếp thu'."Anh cả, con chuột nhỏ đó anh còn không, cho em mấy cái." Hoa Chiêu nói.Diệp Danh hỏi: "Em muốn cái đó để làm gì? ... Cho em mười cái đủ dùng không?"“Đủ rồi đủ rồi!” Hoa Chiêu nói.Hai người nhìn nhau cười, không khí nhẹ nhàng vui vẻ.Ngón tay Hoa Chiêu nhẹ nhàng đặt lên tay vịn sô pha, nói: "Vậy nên, ông cụ Uông sắp chết thì em phải chuẩn bị cái gì?"Chắc chắn không phải chuẩn bị để tham dự lễ tang.Nếu là vậy thì vốn dĩ không cần phải nói một cách trịnh trọng như vậy cho cô biết.Diệp Danh càng không cần cho người đi dò hỏi.Đôi mắt Diệp Danh hơi rũ xuống, nếu có điều gì đó không đúng thì đã bị bắt được rồi.Anh nhướng mắt lên rồi cười: "Em chỉ cần chuẩn bị tốt, đề phòng người nhà họ Uông điên cuồng phản công lại.""?" Hai mắt Hoa Chiêu hơi ngây ra một chút, sau đó từ từ mở to: "Có ý gì? Không thể nào, ông cụ Uông bị chúng ta giết chết à?""Đương nhiên không phải, nhưng mà anh sợ người nhà họ Uông cho rằng do chúng ta làm." Diệp Danh nói."Thật sao?" Hoa Chiêu có vẻ không tin.Không có bằng chứng gì, chỉ dựa vào những ân oán trước đây mà người họ Uông sẽ nghi ngờ bọn họ sao? Ông cụ Uông chết nhưng vẫn không đến mức khiến bọn họ mất đi chỉ số thông minh!Nhớ đến Diệp Thâm đã mất tích rất lâu rồi, Hoa Chiêu bỗng nhiên cảm thấy dường như Diệp Danh vẫn còn chuyện chưa nói hết."Anh cả... là do hiện giờ không thể nói cho em biết sao? Sợ em diễn không giống?" Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh và nói.Diệp Danh còn chưa nói gì, vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ là nét cười từ trong đáy mắt có vẻ đậm hơn một chút.Hoa Chiêu gật gật đầu: "Em biết rồi, chuyện nhà họ Uông có liên quan gì với chúng ta chứ? Một chút liên quan cũng không có!""Chuyện của những người khác em không cần phải xen vào, em trông coi bọn nhỏ cho tốt là được rồi." Diệp Danh nói."Được, em biết rồi." Hoa Chiêu nói.Chuyện đã nói xong, Diệp Danh dứt khoát đứng dậy rời đi.Để lại một mình Hoa Chiêu ngồi ngốc trong phòng khách.Lần trước nhà họ Uông đi một đường vòng thật lớn để xuống tay với hoa của cô, lần này bọn họ lại tiếp tục giở trò cong vẹo để xuống tay với em trai cô.Lần sau sẽ đến lượt cô hoặc con của cô đây?Xem ra hai anh em nhà này thật sự tức giận, không thể nhịn nổi mà ra tay lớn một lần.Hoa Chiêu cười cười, quay về phòng, vuốt ve hạt Tử Kim Đằng trong phòng.Tử Kim Đằng này là loại ở trong góc ban công, nhìn có vẻ như chỉ lớn lên trong chậu hoa ở phòng nhưng thực tế bộ rễ của nó đã chui thật sâu xuống lòng đất, trải rộng ra khắp thủ đô...Ở thủ đô có phố lớn ngõ nhỏ, có rất nhiều nơi mọc lên những dây leo nhỏ bé.Có người nhìn thấy thích nên nuôi dưỡng nó.Có người xem như giống cỏ dại.khi không bị ai để ý nó sinh trưởng thoải mái.Trong viện nhà họ Uông cũng có một gốc cây nho nhỏ, lớn lên ở góc tường. Vào mùa hè, cây nở ra những nụ hoa màu tím, vô cùng xinh đẹp.Người phụ trách quét tước vườn không để ý đến nó.Hiện giờ nó đã bị tuyết lớn che phủ.Bỗng nhiên, nó giống như nhận được mệnh lệnh, một nhánh dây leo sinh trưởng nhanh chóng, bám lên tường để leo ra ngoài, bò vào nhà theo đường cửa sổ.Trong phòng đang bật đèn, có nhiều người đang ngồi.Đàn ông, phụ nữ và con cháu nhà họ Uông, nếu rảnh rỗi thì đều đang ở đây.Có người nhàm chán ngồi ngây ra, có người ra vẻ ưu sầu, có người nhìn xa xăm, có người nói chuyện phiếm, có người thì thật sự đau buồn.Mà ông cụ nằm trên giường không biết là đang ngủ hay đã hôn mê rồi.Xem ra có vẻ thật sự không được nữa rồi nên người nhà nhà họ Uông đều đã chuẩn bị tốt, chờ sẵn ở nơi này.Hoa Chiêu ra lệnh cho dây leo quay về.Bỗng nhiên, cô khiến nó dừng lại, nhìn kỹ những người trong phòng.Thiếu mấy nhân vật quan trọng của nhà họ Uông.Những người chờ ở đây chỉ là mấy nhân vật râu ria?Có thể những người quan trọng đang bận rộn nắm giữ nhân mạch tài nguyên mà cha bọn họ để lại nên không có thời gian tỏ vẻ có hiếu ở đây?Không liên quan đến việc của cô.Hoa Chiêu cho dây leo rút về, bản thân cô cũng chuẩn bị đi ngủ.Ôi chao, vừa nãy Diệp Danh bỏ đi quá nhanh, quên hỏi anh cả, Diệp Thâm có thể trở về ăn Tết không.Tết nhất rồi, người khác đều rải cơm chó khắp nơi, cô thì chỉ có thể ăn, cố gắng chịu đựng!…Qua ngày hai ba tháng chạp, những việc cần phải bận rộn mỗi ngày đều đã được định trước.Ngày nào dọn dẹp vệ sinh, ngày nào giặt quần áo, ngày nào gói sủi cảo, ngày nào dán câu đối xuân. Chỉ trong chớp mắt, chỉ còn hai ngày nữa đã đến Tết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận