Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 697 - Làm Trò.



Chương 697 - Làm Trò.



Chương 697: Làm Trò.Trường học bầu không khí tốt, thời gian rảnh rỗi hơn trong nước, bọn họ cũng không có như vậy khẩn trương, huống chi là trường học nông nghiệp.Chương trình học mỗi ngày của Hoa Chiêu cũng ít, bạn học cũng ít.Cô giả bộ như tiếng anh không tốt, bắt đầu nói lắp ba lắp bắp, miễn cưỡng có thể nói hai câu.Điều này có thể từ chối bắt đầu một cuộc trò chuyện một cách hiệu quả, còn có tất cả các loại hoạt động ngoại khóa không cần thiết.Hơn nữa không học thêm được mấy ngày, cô lại được nghỉ.Lễ Giáng Sinh đến rồi, và sau đó là kỳ nghỉ ngắn ngày, trường học sẽ bắt đầu sau đó hai tuần.Hoa Chiêu nhập gia tùy tục mà bắt đầu nghĩ ngày nghỉ muốn đi đâu chơi!Được rồi, cô chỉ muốn gặp cha của bọn nhỏ."Lại muốn đi, lại muốn đi." Diệp Thư ôm Cẩm Văn, nhìn cô thu thập hành lý: "Chị phát hiện em ngày càng thích đi du lịch rồi."Hoa Chiêu nhìn cô ấy cười: "Kỳ thật chị cũng muốn đi ra ngoài du lịch a? Bất quá không có cơ hội."Diệp Thư: ". . . . Coi như em đã đoán đúng."Cô ấy thực sự có ý định tận dụng ngày hội lớn ở đây để đi chơi, mở mang kiến thức.“Khoảng một tuần nữa em sẽ trở lại, và chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi trong những ngày còn lại.” Hoa Chiêu nói.Rời bọn nhỏ quá lâu, cô cũng không nỡ ah, một tuần lễ là cực hạn rồi."Một tuần lễ? Được không?" Diệp Thư nhìn ngực cô nói: "Không cai sữa chứ.""Không sao, em phát hiện nơi này có thần khí, có thể hút sữa." Hoa Chiêu nói ra.Hơn nữa, cô mua một tủ lạnh riêng để trữ đông sữa ở nhà, và nguồn dự trữ hoàn toàn đủ.Diệp Thư thấy cô quyết tâm rồi, cũng không khuyên nữa. Đến cùng tuổi còn nhỏ, mới 20 tuổi đấy, cứ đi chơi đi.Lúc cô ấy 20 tuổi cũng không thể ở nhà nổi.Lưu Minh gõ cửa tiến đến, đưa cho Hoa Chiêu một cái thẻ.Hoa Chiêu lấy nhìn xem, cười híp mắt.Đây là một tờ giấy phép lái xe, bất quá tên không phải là Hoa Chiêu, mà là Phương Tầm.Tuyệt đối là hàng thật giá thật không sợ bất luận kẻ nào kiểm tra đấy.Cô dùng tiền mua cho mình một thân phận giả, Phương Tầm, tìm chồng, tìm thân thế của bà nội. . . .Cô chưa từng quên phải ở chỗ này tìm kiếm người nhà họ Diêu cùng chị của Tề Hiếu Hiền, Tề Hiếu Trinh.Vừa vặn Tề Hiếu Hiền lúc ấy nói địa chỉ cũng là New York, cô nhìn xem lần này có cơ hội đi qua gặp hay không."Bye bye, mẹ đi ra ngoài cho các con đồ ngon để ăn, bất quá phải đi vài ngày mới trở về ah, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời cô cô..., chăm sóc tốt cho em gái." Hoa Chiêu ôm Vân Phi cùng Thúy Vi, hôn mỗi đứa một cái.Hai tiểu gia hỏa đã sắp 2 tuổi rồi, chuyện gì cũng đã hiểu.Hoa Chiêu muốn đi ra ngoài, không phải là không thể được, dù sao từ nhỏ thả tay đã quen, nhưng phải nói trước, ước định tốt thời gian trở về, bọn chúng sẽ không náo loạn.Hơn nữa hiện tại có em gái cần bọn chúng chiếu cố, hai tiểu gia hỏa so với trước kia càng hiểu chuyện hơn."Mẹ mẹ, con không cần đồ ăn ngon đấy, đồ ăn bên ngoài cũng không dễ ăn, con muốn một con búp bê." Thúy Vi âm thanh non nớt nói.Giọng nói nho nhỏ thật sự dễ thương chết người.Hoa Chiêu ôm con bé cả buổi, nếu như Diệp Thâm nghe được nhìn thấy, không biết phải cao hứng thành cái dạng gì."Con cũng không ăn, con muốn ô tô nhỏ." Vân Phi nói.Hoa Chiêu lập tức hỏi: "Thật hay giả?"Vân Phi sửng sốt một chút vậy mà vẫn kịp phản ứng, nghe hiểu: "Muốn giả, là xe đồ chơi."Hoa Chiêu cười cười, bé trai bé gái thật sự là trời sinh không giống nhau, đồ chơi ưa thích cũng không giống nhau, cái này đều không cần người dạy."Tốt, búp bê, ô tô, lúc mẹ trở lại nhất định sẽ mang về cho các con!"Hai tiểu bảo bảo lập tức nhu thuận mà nhìn Hoa Chiêu lên xe, không khóc không náo.Thật ra là thói quen, bất kể là trước kia, hay là hiện tại, mẹ luôn ngồi xe đi ra ngoài ( đến trường ).Bất quá hai tiểu gia hỏa rất nhanh sẽ hiểu một ngày cùng vài ngày khác nhau.Trước kia Hoa Chiêu đi ra ngoài, cơ bản đều là trở lại rong ngà, như là lần trước, cũng chỉ chậm một ngày, không có cảm giác gì.Lần này bọn nhỏ sẽ được thể nghiệm đấy. . . .Một đường trằn trọc, đến chiều, Hoa Chiêu đến Phố Wall.Lúc này, Diệp Thâm có lẽ còn chưa tan tầm, cô sẽ ở trên đường cùng anh ấy vô tình gặp được.Vậy thì so với cô "Đánh đến tận cửa" sẽ hợp lý hơn.Hoa Chiêu đi dạo trên con phố này, đường phố không rộng, hai bên có nhiều nhà cao tầng, giống như hai vách núi, khiến người ta cảm thấy áp lực.Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của người bình thường, người công tác ở chỗ này, đáy mắt mỗi người đều có sự phấn khởi.Đây là một con đường có thể trở thành một vị thần.Hoa Chiêu bước chậm đến địa chỉ mà Diệp Thâm nói cho cô, ngẩng đầu nhìn lại, không có gì bất ngờ xảy ra khi đây là một toà cao ốc.Lúc này người đàn ông của cô chắc đang làm việc trên tầng 17.Hoa Chiêu cười cười, quay người tiến vào một quán cafe đối diện.Quán cafe không lớn, mười mấy chỗ ngồi, nội thất không tệ, có chút hương vị của thời đại.Bên trong cũng rất yên tĩnh, có người ngồi một mình, có người xì xào bàn tán.Hoa Chiêu liếc nhìn một người phụ nữ đang đứng trong góc.Cô ta thật bắt mắt, bộ đồ vest nhỏ bó sát, váy bao mông và đôi tất đen làm nổi rõ dáng người của cô ta.Hơn nữa khuôn mặt cô ta cũng đẹp, có chút câu người.Hoa Chiêu chú ý cô ta, cũng không phải bởi vì cô ta xinh đẹp, mà là vì đó là Chu Mạn Lệ.Hoa Chiêu nhướn mi, Chu Mạn Lệ hiện tại một thân quần áo này, cùng mấy người phụ nữ khác trong tiệm giống nhau.Cô ta vậy mà tới nơi này trở thành nhân viên phục vụ?Không có kim chủ "nuôi" nên đi ra tự lực cánh sinh rồi hả? Ngược lại cũng rất cần cù chịu khó đấy.Nhưng tại sao cô ta phải đến công tác dưới toà nhà chỗ Diệp Thâm làm?Mục đích không cần nói cũng biết.Có thể là tầm mắt của cô rất rõ ràng, hoặc là trời sinh khí tràng không hợp, Chu Mạn Lệ cũng lập tức chủ ý đến Hoa Chiêu.Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong không khí.Trong lòng Hoa Chiêu hừ một tiếng, không để ý tới cô ta, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.Cách Chu Mạn Lệ cũng không xa.Chu Mạn Lệ lại nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào.Người đàn ông đang nói chuyện với Chu Mạn Lệ quay đầu lại, liền thấy được Hoa Chiêu.Lập tức kinh ngạc mà "Ồ" một tiếng."Phương tiểu thư, thật là đúng dịp." Dương Trung kinh ngạc vui vẻ nói.Hoa Chiêu chợt cảm thấy xui xẻo.Cái nước Mỹ này lớn như vậy, cô đã bay từ đông sang tây, còn có thể gặp phải hai người bọn họ.Hơn nữa trong sự vui mừng của Dương Trung, rõ ràng mang theo bất thiện.Hoa Chiêu nhìn lướt qua xung quanh, bên cạnh Dương Trung có 4 người ngồi, họ là vệ sĩ mà cô gặp tối hôm đó.Hoa Chiêu liếc nhìn Dương Trung, cũng không thèm gật đầu, giống như không nghe thấy gọi phục vụ đến chọn món.Chu Mạn Lệ lại lập tức đi tới, vẻ mặt chuyên nghiệp mỉm cười nói: "Tiểu thư muốn dùng gì?""Một bình cà phê, cám ơn." Hoa Chiêu nói.Cô muốn ngồi đây một lúc nên gọi một bình.Vẻ tươi cười của Chu Mạn Lệ càng thêm tự nhiên sáng lạn: "Tốt, xin chờ một chút." Cô ta quay người đi quầy phục vụ."Phương tiểu thư làm sao lại tới chỗ này?" Dương Trung đứng dậy, thoáng cái đã ngồi xuống đối diện Hoa Chiêu, cười truy hỏi."Đi dạo một chút." Hoa Chiêu nhìn hắn một cái nói ra."Ah, đi dạo cũng rất trùng hợp ah. . ." Thoáng cái đã đến dưới lầu chỗ Tô Hằng.Xem ra hai người cũng không giống những gì hắn điều tra được, cắt đứt liên hệ.Cũng tốt, bằng không thì hắn còn không tìm thấy cô!"Phương tiểu thư là người New York sao?" Dương Trung hỏi.Hoa Chiêu nhíu mày: "Anh vẫn nói nhiều như mọi khi."Dương Trung lập tức híp mắt...mà bắt đầu: "Phương tiểu thư tính tình không nhỏ ah, xem ra rất được người nhà sủng ái. . . Cũng không biết bọn hắn đem cô sủng đến không coi ai ra gì như vậy, ngày nào đó có hối hận không."Hoa Chiêu nhìn hắn cười nói: "Cũng đúng."Nếu như có thể, cô cũng không muốn đắc tội Dương Trung.Cô không có thân thủ của Diệp Thâm, sở hữu dị năng lại không thể dùng loạn, có lẽ thực sự không phải là đối thủ của mấy người vệ sỹ của Dương Trung.Nhưng nếu cô rút lui, chịu thua rồi, ở trước mặt Dương Trung giả bộ đáng thương, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao?Hiển nhiên là không.Như vậy sẽ chỉ làm cô chết nhanh hơn.Vậy còn giả bộ đáng thương làm gì?Giả bộ sâu xa khó dò ah!Quả nhiên, cô không sợ hãi mà một phen ép buộc, đáy mắt Dương Trung ngược lại do dự.Nếu phía sau cô thật sự có gia tộc thần bí nào đó, hắn thật đúng là phải nghĩ kĩ.Chu Mạn Lệ bưng bình cà phê đi tới, cô ta mới không muốn suy nghĩ."Phương tiểu thư, cà phê của cô, từ từ dùng." Nói xong bưng khay giơ lên trước mặt Hoa Chiêu muốn thả xuống.Nhưng giống như trơn trượt, dưới chân bị trật, tay liền lệch ra.Một bình cà phê nóng hổi hướng mặt Hoa Chiêu đập vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận