Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1057 - Phải Sớm Kết Giao Với Mọi Người.



Chương 1057 - Phải Sớm Kết Giao Với Mọi Người.



Chương 1057: Phải Sớm Kết Giao Với Mọi Người."Kim Viên Viên này là giả mạo đấy." Hứa Tri Minh lắc lắc tờ chứng minh thân phận trong tay nói ra.Ngày hôm qua ông trực tiếp đem chứng minh thân phận của Kim Viên Viên cầm đi.Thứ này thời này cũng không có tác dụng gì nhiều, Kim Viên Viên liền để ông cầm đi."Chú gọi điện thoại đến hỏi, Kim Viên Viên ở địa chỉ này vẫn đang làm nông ở quê, hầu như bà con đều làm nông ở quê, không có ai lên thành phố cả.”"Nhưng chú lại tra được, thân phận Kim Viên Viên này xác thực đã lên đại học, hơn nữa tốt nghiệp, sao lại vẫn ở nhà làm nông?"Lãnh đạo địa phương lại nói Kim Viên Viên này xác thực đã tham gia thi đại học một lần, nhưng không thi đậu, nên đã kết hôn sinh con rồi."Hoa Chiêu nghe rõ, kinh ngạc mà nhìn Kim Viên Viên: "Hoá ra là cô mạo danh thế thân người khác lên đại học ah, còn hại cả đời người ta ah.""Tôi không có, không phải tôi, tôi chính là Kim Viên Viên!" Kim Viên Viên tiến lên đoạt lại chứng minh thân phận của mình: "Tôi chính là Kim Viên Viên này!""Chú còn tra xét Kim Phán Phán này, cũng tại gia tộc đó tìm được Kim Phán Phán thật." Hứa Tri Minh nhìn Kim Đào Đào đằng sau đám người nói:"Tìm hiểu nguồn gốc, sẽ biết Kim Đào Đào, Kim Viên Viên, còn có một đại gia đình thân thích bọn hắn đều đến tiệm cơm ở Bằng Thành làm công, dân bản xứ cũng biết."Hoa Chiêu giật mình, trách không được Kim Viên Viên hùng hồn như vậy khi nói cùng những người này không có quan hệ thân thích, không sợ kiểm tra, vốn "Kim Viên Viên" xác thực cùng những người này không liên quan."Còn có gì muốn nói không?" Hoa Chiêu hỏi Kim Viên Viên."Tôi không có, không phải tôi. . . Không! Tôi chính là Kim Viên Viên!" Chuyện này kích thích quá lớn, làm người khéo đưa đẩy như Kim Viên Viên rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh rồi, vẻ mặt sắp sụp đổ nói."Cái gì mà Phán Phán Viên Viên! Chúng ta không phải tới nói chuyện bồi thường sao? Bồi thường tiền!" Một người đàn ông đang nằm trên cáng đột nhiên giống như xác chết vùng dậy và hét lên.Những lời này nhắc nhở mọi người."Đúng! Bồi thường tiền!""Chúng tôi bị thương! Nửa đời sau không thể làm việc nặng rồi, cô phải bồi thường tiền!""Không bồi thường chúng tôi sẽ không để yên cho cô!"Một đám người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận và hô hào, kích động mà lướt qua Kim Viên Viên, muốn cùng Hoa Chiêu lý luận.Rõ ràng cho thấy đang yểm hộ."Được, bồi thường tiền." Hoa Chiêu một câu lại để cho bọn hắn trở nên yên lặng.Đối phương sững sờ, không nghĩ tới cô lại thống khoái như vậy.Vẫn là người phụ nữ kia nói chuyện, nói ra cái giá đã sớm thương lượng tốt: "Một người một vạn! Còn có chúng tôi, các người đột nhiên sa thải chúng tôi, hại chúng tôi không có công tác, không có cơm ăn, một người phải cho chúng tôi 1000.""Người bị thương, một người 1000, người bị sa thải một người 100." Hoa Chiêu nói thẳng ra con số cô cảm thấy hợp lý.Công nhân đột nhiên bị đuổi việc, xác thực nên bồi thường tiền.Về phần chuyện những người này làm được kia, cô sẽ bù lại từ chỗ khác.Mắt người phụ nữ kia sáng ngời: "Không được, quá ít! Bọn hắn không có một vạn sẽ không dậy nổi!""Dậy không nổi? Đánh một trận liền có thể đứng lên." Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn mấy người Lưu Minh.Mấy người lập tức ngầm hiểu, xông lên đem mấy người trên đất kéo dậy đánh một trận.Bọn hắn đánh người rất có kỹ thuật đấy, cam đoan cho người đó đau, lại không nhìn ra tổn thương.Mấy người phụ nữ thấy thế liền xông lên bảo vệ ông chồng, anh em, con cháu của mình.Thật xấu hổ, đều cùng bị thu thập.Trong phòng lập tức tràn ngập tiếng kêu thảm thiết.Người ngoài cửa tò mò dùng sức đẩy cửa, đáng tiếc đẩy không mở.Rất nhanh, kêu thảm thiết đã dừng lại.Một đám ngã trên đất.Lúc này không ai dám đứng lên phản kháng nữa.Hoa Chiêu đem đủ tiền nhét vào trong tay Kim Viên Viên: "Nếu không hài lòng hãy tới tìm tôi đòi, đương nhiên tôi sẽ không cho đấy."Kim Viên Viên bây giờ không có tâm tư quan tâm đến chút tiền trong tay này rồi, hiện tại trong đầu cô ta còn đang suy nghĩ chuyện mình mạo danh thế thân.Đột nhiên, cô ta đem tiền nhét lại vào tay Hoa Chiêu."Chúng tôi không cần tiền nữa, chuyện của tôi, cầu xin cô chớ nói ra ngoài được không?" Cô ta khẩn cầu mà nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lại nhìn mấy người Kim gia đầy đất.Bọn hắn đều trừng mắt phẫn nộ mà nhìn Kim Viên Viên.Số tiền kia là của bọn hắn đấy! Của bọn hắn đấy! Không phải là của cô ta! Cô ta dựa vào cái gì mà làm chủ?Có thể mang đến chỗ tốt, an bài công tác cho bọn hắn, Kim Viên Viên tất nhiên là bảo vật trong nhà, nhưng hiện tại Kim Viên Viên xem ra cái gì cũng không phải, còn muốn lấy tiền của bọn hắn!Thấy lửa giận của bọn hắn, Hoa Chiêu hài lòng.Cô càng đem tiền nhét vào trong tay Kim Viên Viên: "Không cần, đây là tiền các người nên cầm đấy. Nhớ kỹ, nên cho tôi đã đưa một phần cũng không thiếu, nhưng tôi cũng sẽ không đưa nhiều hơn một phân."Nói xong cô nhìn mấy người trên đất cười cười, mang người đi ra ngoài rồi.Tin tưởng bọn họ sẽ không dám đến nữa.Đều là mấy người mới từ trên núi đi ra, dễ dàng thỏa hiệp, dễ dàng thỏa mãn, 1000 đã đủ trấn an bọn hắn rồi.Hơn nữa, đều là người sợ đau."Chú hãy xử lý cô ta." Ra cửa, Hoa Chiêu liền nói với Hứa Tri Minh: "Tố cáo cô ta mạo danh thế thân, hơn nữa phải luôn theo dõi, nhìn từ trên xuống dưới đều xử lý sạch sẽ."Mạo danh thế thân lên đại học, khẳng định không phải một mình cô ta có thể thao tác đấy, sẽ liên quan đến một chuỗi người. Một người cũng không thể buông tha.Bằng không thì về sau không biết còn có bao nhiêu người bị sửa lại vận mệnh cả đờiHoa Chiêu nhớ kiếp trước xem qua một người, thi hai lần, bị mạo danh thế thân hai lần, cuộc sống chỉ có một chữ thảm.Quả thực là bi kịch nhân gian.Hứa Tri Minh do dự một chút mới gật gật đầu.Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, chuyện này hình như có chút vượt qua phạm vi năng lực của ông ấy rồi."Chú có cần hỗ trợ không?" Hoa Chiêu hỏi.Hứa Tri Minh vậy mà lắc đầu: "Chú thử xem."Ông ấy đã nói như vậy, Hoa Chiêu liền yên tâm: "Vậy lúc nào thấy cần hãy nói cho cháu biết, cháu cũng thử xem."Cô thử không dựa vào Diệp gia, phải dựa vào chính mình, có thể đem chuyện này dọn dẹp hay không.Bây giờ là một thời đại đặc biệt, xử lý chuyện này phải có phương pháp đặc thù.Ví dụ như, muốn có tiếng nói ở đâu đó, vậy thì phải đầu tư, cam đoan phải trở thành bạn tốt của người đứng đầu địa phương đó.Ân, cô phải thừa dịp đầu tư thấp lợi nhuận cao đi ra ngoài kết giao một vòng ~Hiện tại một người có mấy vạn hơn mười vạn, mở một nhà máy đã có thể làm được việc, tương lai có mấy triệu người khác cũng không thèm đếm xỉa gì đến.Hoa Chiêu lại tìm được chuyện cho mình bận rộn, cô mơ hồ nhớ rõ mấy người lãnh đạo sẽ nhậm chức trong tương lai, nếu không nhớ ra được..., tra tư liệu nội bộ cũng tìm được.Lãnh đạo, phải kết giao khi đối phương chưa đến thời.Hoa Chiêu quay đầu, nhìn Hứa Tri Minh.Chuyện nói xong rồi, ông ấy lại không có ý tứ muốn đi, ánh mắt còn dính ở trên người Trương Quế Lan.Trương Quế Lan không nhìn ông ấy, nhưng dường như luôn chú ý đến ông ấy.Ai.Hoa Chiêu thở dài."Giải tán đi." Cô nói với mấy người vệ sỹ.Mấy người lập tức tản ra đi làm việc của mình.Liền lộ ra Diêu Tam ở phía sau."Anh có việc?" Hoa Chiêu hỏi hắn.Diêu Tam cười ha hả nói: "Không có việc gì, không có việc gì, tôi chỉ. . . Đi ngang qua."Hắn vốn là tìm Hứa Tri Minh có chút việc đấy, nhưng trước đó Hứa Tri Minh sốt ruột tới nơi này không rảnh mà quan tâm hắn, hiện tại đoán chừng cũng không rảnh mà phản ứng hắn, chút ánh mắt ấy hắn vẫn phải có.Hoa Chiêu lại nhớ tới cách ăn mặc của mấy người dưới tay hắn, hỏi: "Anh làm công việc gì?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận