Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 238 - Cũng Không Phải Người Tốt Lành Gì.



Chương 238 - Cũng Không Phải Người Tốt Lành Gì.



Chương 238: Cũng Không Phải Người Tốt Lành Gì.Diệp Danh cùng Diệp Thư đều nhìn về phía cô ta.Hoa Tiểu Ngọc vẻ mặt lo lắng nói: "Ngày đó bọn hắn muốn bán tôi, tôi đã khóc ở ngoài đường, lúc đó anh rể đi qua gặp phải tôi, anh ấy nói xong cũng đi rồi, lời anh ấy nói với tôi, chị ấy khẳng định không biết. Các người gọi điện thoại đến hỏi, không chừng còn làm cho chị ấy hiểu lầm tôi. Chị ấy còn đang mang thai, không thể để cho chị ấy nghĩ ngợi lung tung!"Cô ta ngồi đó và khóc: "Hơn nữa, nếu anh gọi về thôn, gia đình tôi sẽ biết chuyện, và tôi sẽ xong rồi ... Các người cứu tôi với, tôi không muốn lấy một người ngu ngốc ... Tôi cũng xong rồi. Không, chỉ cần cho tôi thức ăn! Tôi có thể làm việc, nấu ăn, tôi có thể làm bất cứ điều gì! "Sống trong một khu nhà có binh lính canh gác, bữa ăn của cô ta còn tệ được sao?Diệp Danh cùng Diệp Thư liếc nhau, để cho cô ta vào nhà ở, điều đó không có khả năng, cũng không có nơi để thu lưu một người lai lịch không rõ."Chúng ta có thể tìm người đi đến nhà ông nội cô nói chuyện, nói cho hắn biết mua bán hôn nhân là trái pháp luật đấy, cam đoan hắn…" Diệp Danh nói ra."Không không không." Hoa Tiểu Ngọc liên tục khoát tay.Thật sự là anh em ruột, nghĩ đến phương pháp cũng là giống nhau."Anh rể đã dùng cách này rồi. Có người đến nói chuyện với ông nội và bố mẹ tôi ở nhà, ngoài mặt thì đồng ý nhưng quay đầu lại ngược đãi tôi. Họ không cho tôi ăn hoặc là ngủ, còn giao hết việc cho tôi. Còn định đợi vài năm nữa gió lặng, rồi lại bán tôi cho người ngu! "Cô ta ngẩng đầu: "Nhìn xem tôi bây giờ có bộ dạng gì. Tôi là em gái của Hoa Chiêu. Tuổi còn nhỏ hơn cô ấy. Kết quả là chỉ sau một thời gian ngắn, tôi đã bị bọn họ làm cho biến dạng!"Cô ta biết rõ mình bây giờ khó coi như thế nào, cũng là bởi vì điểm ấy, kích thích cô ta bí quá hoá liều, đi tìm một người không quen biết hỗ trợ thoát khỏi thôn Kháo Sơn.Hai anh em lại liếc nhau, Diệp Danh hướng Diệp Thư nháy mắt ra dấu, Diệp Thư lạnh mặt nói: "Tôi trước mang cô đi nhà khách a."Hoa Tiểu Ngọc lại quỳ xuống: "Van cầu các người cứu tôi, tôi không muốn về nhà, tôi không muốn gả cho kẻ đần! Van cầu các người! Xem ở mặt mũi Hoa Chiêu, cứu tôi!" Nói xong "Cạch cạch" dập đầu.Dập đầu đến thành tâm thực lòng, cái trán sau vài cái liền đỏ lên.Diệp Thư nhíu mày: "Chưa nói sẽ không cứu cô, nhưng nhà chúng ta không phải muốn vào liền vào được, phải kiểm tra ba đời, tra xong lại nói sau."Hoa Tiểu Ngọc không ngừng dập đầu: "Các người có thể điều tra tôi, nhưng có thể lén lút tra hay không, không thể để cho người nhà tôi biết rõ tôi đang ở đây? Tốt nhất cũng đừng cho chị ấy biết, tôi sợ nếu chị ấy biết, nhà tôi cũng sẽ biết. Các người cứu tôi ~ "Hoa Chiêu là người lắm mồm không biết nặng nhẹ như vậy sao? Cô ta nếu thật sự khổ như vậy, Hoa Chiêu có thể cố ý hại cô ta sao?Diệp Thư nghe thấy cô ta ba phen mấy bận nói như vậy, lập tức thấy cô ta không vừa mắt: "Cô chọn đi..., hoặc là đi nhà khách, hoặc là đi nhà ga."Hoa Tiểu Ngọc lập tức sợ rồi, đứng lên nhìn cô: "Chị là?"“Cứ gọi tôi là đồng chí Diệp Thư, đừng gọi tôi là chị, tôi không quen.” Diệp Thư nói.Cũng họ Diệp ah, xem ra là chị em của Diệp Thâm, chính là tính tình cũng không tốt, cũng giống Diệp Thâm, vừa thối lại vừa cứng.Cô ta vụng trộm liếc Diệp Danh một cái, cái người này tính tình tốt, lớn lên cũng đẹp, không biết đã kết hôn chưa.Mấy người đàn ông ở thủ đô quả nhiên đều đẹp mắt!Đều là cao thủ nhìn mặt mà nói chuyện, Diệp Thư nhìn anh trai cười cười, mang theo Hoa Tiểu Ngọc đi ra ngoài.Sau đó đi tìm một nhà khách tương đối xa và tốt một chút, một ngày một đồng tiền."Cô có tiền ăn cơm sao?" Diệp Thư hỏi.Hoa Tiểu Ngọc móc tiền trong túi quần ra: "Còn có 10 mấy đồng, không biết ăn được mấy ngày." Cô ta không dám nói tiền này là Diệp Thâm cho, bọn hắn nếu tìm được Diệp Thâm đối chất ngày đó, lúc này nói ít một chút, về sau sẽ ít mắc sai lầm hơn.Diệp Thư gật gật đầu: "Đồ ăn tuy không cần phiếu vé, nhưng rất đắt, ăn bánh bao cũng đủ vài ngày rồi."Hoa Tiểu Ngọc cúi thấp đầu, chị em nhà Diệp Thâm này, cũng không phải người tốt lành gì. Cô ta đã thảm như vậy rồi, lại là em gái Hoa Chiêu, ngàn dặm xa xôi đến tìm nơi nương tựa, không cho cô ta vào trong nhà coi như xong, đến cơm cũng mặc kệ cô ta, vậy mà lại để cho cô ta dùng tiền của mình ăn bánh bao rẻ nhất.Cô ta sớm đã quên, đời này, cô ta cũng chưa ăn qua vài lần bánh bao thật sự.Diệp Thư lưu ý đến nét mặt của cô ta, trong lòng cười lạnh một tiếng, quay người đi.Hoa Tiểu Ngọc lập tức nóng nảy: "Chị…Không, đồng chí Diệp Thư, tôi phải ở lại đây vài ngày à? Tôi không có nhiều tiền, tôi cũng không thể ở đây mãi ah. . ." Sau đó lại bị đưa trở về?"Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng đấy." Diệp Thư nói ra.Hoa Tiểu Ngọc vẫn là câu nói đó, có thể điều tra cô ta, nhưng đừng cho bất luận kẻ nào trong thôn biết, kể cả Hoa Chiêu.Diệp Thư nhìn cô ta, gật đầu, liền đi.Hoa Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng cô ta, không thể làm gì khác.Cũng không biết hiện tại cô ta có tính là bị bỏ lại không.......Về đến nhà, Diệp Danh đang chờ cô."Dàn xếp tốt rồi?" Diệp Danh hỏi.Diệp Thư gật gật đầu.Diệp Danh lúc này mới cầm lấy điện thoại, gọi cho thôn Kháo Sơn.Hoa Tiểu Ngọc nói không nói cho Hoa Chiêu, bọn họ liền không nói cho Hoa Chiêu hả? Đó là không có khả năng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận