Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1380 - Đây Mới Là Cuộc Sống Con Người Nên Sống



Chương 1380 - Đây Mới Là Cuộc Sống Con Người Nên Sống



Chương 1380: Đây Mới Là Cuộc Sống Con Người Nên Sống"Không được." Hoa Chiêu trực tiếp cự tuyệt.Mười hai năm trước, sau khi cô vừa xuyên đến, cùng Khương Cần cãi nhau mấy trận kia, đều là chuyện nhỏ lông gà, vỏ tỏi.Cô không để trong lòng.Nhưng cô nhớ tới, khi nguyên chủ còn nhỏ, ở nhà Hoa Sơn, Khương Cần cũng không ít lần sai khiến bắt nạt cô ấy.Cô không thể thay nguyên chủ tha thứ cho bất luận kẻ nào.Khương Cần cũng đoán được cô sẽ không dễ dàng đáp ứng, bà ta cũng không quên Hoa Chiêu không phải là người tốt tính."Đây là còn ghi thù đây này... Thím ba xin lỗi cháu! Trước kia đều là lỗi của thím ba, thím ba có mắt mà không thấy thái sơn, đắc tội với cháu! Cháu đại nhân đại lượng, tha thứ cho thím ba đi! Nể mặt mấy đứa cháu của cháu còn nhỏ!”Khương Cần gọi ra ngoài: "Đại Cẩu Nhị Cẩu Tam Cẩu, Đại Nữu Tiểu Nữu, mau tiến vào gặp cô cô Hoa Chiêu của mấy đứa, cầu cô ấy cho các cháu một miếng cơm ăn!”Ngoài cửa lập tức có mấy đứa nhỏ chạy vào, đứa lớn hơn bảy tám tuổi, đứa nhỏ thậm chí vừa mới biết đi.Ăn mặc rách nát, quần áo đen thui, tóc tai giống như cỏ dại, trên mặt trên tay đều là tro bụi.Chỉ còn lại một đôi mắt to, nhìn chằm chằm đám người Vân Phi phía sau Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lập tức nhíu mày: "Thím là một người rất sạch sẽ, tự mình thu thập đến bóng loáng trơn tru, cũng không biết thu thập cho bọn nhỏ?"“Nghèo ah, quần áo giặt không khô, không có gì để mặc, về phần mặt mũi ... Đại Cẩu! Sao không rửa mặt cho em trai và em gái?” Khương Cần hét lên với đứa lớn nhất.Đại Cẩu lớn phớt lờ bà ta, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bánh quy trong tay của Thiên Kim.Thiên Kim yếu ớt, bữa tối hôm nay không phải do mẹ làm, con bé không ăn được mấy miếng, hiện tại đói bụng nên ăn một ít bánh quy do mẹ tự làm.Ánh mắt mấy đứa Đại Cẩu quá nóng bỏng, Thiên Kim cũng không ăn nổi nữa.Cô bé nhìn mấy đứa trẻ bẩn thỉu kia, cúi đầu nhìn cái lọ bánh quy trong tay, sau đó đưa qua.Chỉ đưa được một nửa, lon bánh quy đã bị cướp đi.Đại Cẩu Nhị Cẩu Tam Cẩu, không biết là tay ai sờ đến lon thiếc trước, dù sao hiện tại ba người cũng giống như con sói đói bụng mấy ngày, điên cuồng cướp đoạt.Đại Nữu Tiểu Nữu đừng nhìn nhỏ con, thế nhưng cũng không yếu thế, vừa khóc vừa chen chúc vào trong ba người, cũng muốn cướp.Kết quả không biết bị ai đẩy một cái, ngồi trên mặt đất không đứng dậy nổi.Biến cố này khiến Thiên Kim trợn mắt há hốc mồm.Cô bé từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, chưa bao giờ thấy trận chiến này.Vân Đằng và Tu Viễn cũng không sai biệt lắm.Chỉ có Vân Phi và Thúy Vi hơi nhíu mày.Hai người bọn họ mấy năm nay được ba hoặc bác cả dẫn ra ngoài, đã từng chứng kiến thế giới chân chính.Như trường hợp này, chúng đã thấy nhiều lần.Chỉ là những đứa trẻ kia mồ côi không có cơm ăn, mà mấy người trước mắt này, lại có cha có mẹ có ông bà đấy?Hoa Chiêu nhìn Khương Cần càng không vừa mắt, con cháu nhà mình không biết dạy, trông cậy vào cô sao?Nghèo không phải là lý do, mấy đứa cháu ngoại của thím Mã, Hoa Lão Đại rất hiểu chuyện, kẹo sữa đưa đến trước mắt cũng không dám cầm!Vừa nhìn động tác thuần thục của mấy đứa nhỏ này, đoán chừng bình thường ăn cơm đều dựa vào tranh cướp."Đừng cướp đừng cướp, đây đều là chị gái nhỏ cho các cháu, không ai tranh với các cháu, chậm rãi ăn, chị gái nhỏ còn có."Khương Cần liếc mắt nhìn Thiên Kim đang ngơ ngác, nói với Hoa Chiêu: "Đây là con gái của cháu sao? Trông rất xinh đẹp! Giống như khi cháu còn nhỏ…”Bà ta đột nhiên cắn đầu lưỡi, nói như vậy bà ta cũng có chút không mở miệng được, Hoa Chiêu khi còn bé không mập, nhưng cũng vừa đen vừa gầy, so với mấy đứa cháu của bà ta còn bẩn hơn.Ăn cơm, so với mấy đứa nhỏ này còn có thể cướp!Heo mẹ, con chó đen lớn cũng không cướp được với cô ta! Nếu không làm sao cô ta có thể sống cho đến khi Hoa Cường trở lại ....Khương Cần đột nhiên có chút chột dạ.Mấy đứa nhỏ trên đất đã ăn xong một thùng bánh quy nhỏ, miệng mỗi người đều tràn đầy, còn lấy tay che lại nhai, chỉ sợ rớt ra một chút cặn bã.Thùng rỗng cuối cùng cũng bị hai cô bé cướp được, đi nhặt vụn bánh quy bên trong.Hoa Chiêu đột nhiên không ghét bỏ bọn chúng không có giáo dưỡng nữa, nếu không phải cực kỳ đói bụng, ai giống như chó điên vậy?Đây là, một nhà Hoa Tam Ngưu sống tốt nhất trong miệng Hoa Thái Ngưu.Nhưng nhìn Khương Cần, bà ta ngược lại vẫn trơn bóng như năm đó, mặc trang phục Lenin, người cũng không gầy, chỉ là rất già, không còn sự kiêu ngạo của kế toán đại đội năm đó nữa."Tình huống nhà bà ta thế nào vậy?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi thím Mã.Thím Mã nghĩ sắp rời khỏi thôn này, không cần dây dưa với mấy con trâu nhà Hoa Sơn nữa, liền nói: "Cháu không cần mềm lòng mù quáng, nhà bọn họ không nghèo! Mà là xấu bụng! Nhà mình rõ ràng có lương thực, lại không cho bọn nhỏ ăn!”"Để cho bọn chúng đi ra ngoài ăn cơm trăm nhà, đuổi cũng đuổi không được, không cho bọn chúng ăn, bọn chúng liền cướp. Đứa nhỏ như vậy, thật sự là đánh cũng không được, mắng cũng không xong, chỉ có thể tức giận.”Thím Mã bình thường đều nhắc đứa nhỏ, không cho bọn chúng đến nhà người khác ăn cơm, đều là những người có quan hệ tốt trong quá khứ, thừa dịp bà không ở nhà, gọi bọn nhỏ đi ăn cơm.Gia đình Khương Cần lại không phải, bọn họ muốn cả thôn nuôi con cho bọn họ!“Xem bà nói kìa, chúng tôi thật sự không có tiền!” Khương Cần liếc thím Mã một cái rồi nói.“Ừm, tiền đều để cho người đàn ông và con trai cô lấy ra đánh bạc!” Thím Mã nói.Hoa Tam Ngưu và hai đứa con trai của ông ta không biết làm sao lại dính vào cờ bạc.Mỗi ngày đều mơ tưởng giàu có trong một đêm, trong nhà có chút tiền đều lấy ra đánh bạc.Nhưng lương thực đều nắm chặt trong tay Khương Cần, không để bọn họ bán, cho nên ăn cơm, thật sự không đến mức đem mấy đứa nhỏ đói thành như vậy.Hoa Chiêu càng không có sắc mặt tốt với Khương Cần."Bà mau mang mấy đứa nhỏ đi, chúng tôi phải nghỉ ngơi." Hoa Chiêu nói."Đậu phộng kia..." Khương Cần nói."Đậu phộng? Đậu phộng đang ở trong nhà bà! Tôi không có, mau đi đi!” Hoa Chiêu nói.Con trai lớn của Khương Cần gọi là Hoa Sinh (*đậu phộng).Hoa Chiêu nói xong, mấy vệ sĩ đứng ra, kéo Khương Cần ra ngoài.Đại Cẩu Nhị Cẩu Tam Cẩu rất biết nhìn ánh mắt, như vậy mới có thể không bị đánh.Nhìn thấy ánh mắt của mấy vệ sĩ, bọn chúng không cần người dạy, xách theo Đại Nữu Tiểu Nữu bỏ chạy.Hai em gái nhỏ này rất hữu dụng, bởi vì chúng còn nhỏ, người khác sẽ thương hại chúng.Chỉ là đi vào bóng tối bên ngoài, mấy đứa nhỏ đều dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm ánh nến yếu ớt của Mã gia, hồi tưởng mùi bánh quy trong miệng, nghĩ đến mấy đứa nhỏ vừa nhìn thấy.Đó mới là cuộc sống mà con người nên sống..."Phi! Cái thứ gì! Ba mươi năm Hà Đông 30 năm Hà Tây! Tôi xem cô có đắc ý được vài năm nữa không! Chờ cô già xấu, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, trở về thôn này chịu khổ! Khi đó tôi sẽ trị cô thật tốt!”Khương Cần miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng không dám lớn tiếng nói ra."Bà nội còn già hơn cô ấy nhiều như vậy, chờ cô ấy già bà nội đã sớm chết rồi." Đại Cẩu đột nhiên nói.Khương Cần....“Tên nhóc thối mày, tới đây cho tao!” Khương Cần cầm giày trong tay.Hoa Đại Cẩu đã sớm chạy vào bóng tối không thấy bóng dáng.......Trong phòng yên tĩnh, mọi người đều đi rồi, Hoa Chiêu tính dẫn bọn nhỏ trở về nghỉ ngơi.Nhưng cô hỏi: "Thím Mã, chú Mã đâu?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận