Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1292 - Cuộc Đời Này Vẫn Có Người Tốt.



Chương 1292 - Cuộc Đời Này Vẫn Có Người Tốt.



Chương 1292: Cuộc Đời Này Vẫn Có Người Tốt.Hoa Chiêu đưa họ đến một căn nhà trệt ở phố bên cạnh, đây cũng là một căn nhà cũ đã lâu năm.Cô thông cảm cho người Lưu gia, người già đều không muốn rời khỏi nơi sống quen thuộc của mình.Mà ở đây cô có hai căn, một lớn một nhỏ.Lớn hơn 400 mét vuông, là một tạp viện lớn đúng nghĩa, trước đây có gần 20 hộ gia đình ở, ngay cả giữa sân cũng xây đầy phòng ốc, toàn bộ tạp viện đã không còn sân, chỉ có một lối đi nhỏ hẹp.Viện này mới vào tay được 2 tháng, Hoa Chiêu còn chưa có thời gian thiết kế phương án trang trí, cứ bỏ hoang như vậy.Căn nhỏ thì nhỏ hơn căn nhà Lưu gia lúc trước, nhưng chủ yếu là do sân nhỏ, diện tích bên trong phòng ốc cũng hơn 100 mét vuông, chính phòng sương phòng tổng cộng tám gian.Người Lưu gia liếc mắt một cái liền nhìn trúng chỗ này, chẳng những bởi vì nhỏ, tiện nghi, còn bởi vì viện này đã được lắp đặt thiết bị.Gạch xanh ngói xám đều trải qua tu sửa, chỉnh tề, cửa ra vào và cửa sổ mới tinh, sơn màu nâu cổ kính, ngay cả nội thất cũng đã được trang trí xong, quét vôi trắng, lát gạch.Thậm chí còn có một phòng tắm riêng biệt trong sân, thật quá tốt!Căn nhà này Hoa Chiêu sửa sang cơ bản, không sang trọng.Vốn không phải cho mình ở, cô cũng không phí tâm kia.Nhưng "đơn giản" của cô, trong mắt mọi người bây giờ, đã rất hoàn mỹ hoặc thậm chí hào nhoáng rồi.Lưu Đông lập tức quyết định mua căn nhà này! Nếu như giá cả không quá đắt mà nói.Ông nhìn Hoa Chiêu, cẩn thận hỏi: "Căn nhà này bao nhiêu tiền?”Căn này chiếm diện tích 180 mét vuông, trong nhà 140 mét vuông, hơn nữa theo tình huống sửa chữa của căn nhà này, giá thị trường 1500 một mét vuông cũng không cao đúng không?" Hoa Chiêu hỏi.“Không cao không cao!” Lưu Đông lập tức nói.Căn tạp viện vốn là nhà của ông kia, giá mỗi phòng trong đó đã hơn 1000.Nhưng đó là một tạp viện!Giá cả của những căn nhà riêng từ trước đến nay luôn đắt hơn những tạp viện lớn.Hơn nữa nhà kia đã cũ nát, nhà này mới biết bao.Quan trọng nhất là, vị trí này so với nhà ban đầu của ông càng gần thành phố hơn, ra ngoài chính là đường cái, cách đó hơn mười mét chính là trạm xe buýt, đi đâu cũng thuận tiện.1500 là giá thị trường.Hơn nữa đây là căn nhà riêng, khó có được."Cháu nói đi, căn nhà này bán bao nhiêu tiền?" Lưu Đông hỏi."Căn này cho dù bán 1000 một mét vuông, toàn bộ cũng đã 25 vạn." Hoa Chiêu nói.Người Lưu gia hít một hơi khí lạnh, 25 vạn cũng không tính là quá đắt, nhìn cái viện này, đáng giá!Nhưng đối với họ, nó vẫn là cái giá trên trời, họ không đủ khả năng."Nhưng nói thật với mọi người, căn nhà này cháu mua từ nhà thân thích của một người bạn, bọn họ vội vàng xuất ngoại, bán gấp, nên được ưu đãi."Hoa Chiêu nói: "Lúc ấy cháu mua vào với hía 15 vạn, sau đó trang trí lại tốn 8000, cho nên nếu các người muốn, cháu có thể bán giá gốc, 15 vạn 8."Ngay lập tức rẻ hơn gần 10 vạn!Người Lưu gia rất động tâm!Nhưng cùng với động lòng còn có nghi hoặc.Bọn họ và Hoa Chiêu không thân thiết, vì sao cô ấy lại giúp bọn họ như vậy? Cũng không thể bởi vì một túi đồng bạc.Dù là vì mấy đồng bạc nà, giá trị 2500, hơn nữa cũng không phải cho không, Hoa Chiêu cho tiền."Nói ra có chút xấu hổ, Ngụy Phương có thể lấy nhà của ông như vậy, cũng có chút liên quan đến nhà cháu." Hoa Chiêu nói: "Không phải bà ta đã nói bà ta có bạn ở phía trên sao? Đó là nhà cháu.”Nếu không phải vì Diệp gia, nếu như không phải cục quản lý nhà đất nghe ngóng được Diệp gia, Diệp gia cũng ngầm thừa nhận ủng hộ Ngụy Phương, vậy người trong viện làm sao có thể trong vòng vài ngày đã bị thanh lý?Đối phương nhiều đơn vị như vậy làm sao có thể phối hợp gây áp lực cho bọn họ?Đều là cho Diệp gia mặt mũi.Kết quả Ngụy Phương lấy lại nà, đảo mắt đã chơi trò vô lại.Nếu như Lưu gia làm loạn lên, hoặc là Lưu Đông hôm nay thật sự đâm đầu chết ở trong viện, lập tức sẽ có người mượn chuyện này nhắm mũi nhọn về phía Diệp gia.Nói bọn họ ỷ thế hiếp người, bức chết dân chúng cái gì đó.Cho nên nói, không thể kết bạn loạn! Không thể làm chỗ dựa cho người ta bừa bãi! Tất cả đều phải chịu trách nhiệm!"Chuyện này Ngụy gia quả thật không đúng, chúng cháu cũng thất trách, không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy, thiếu chút nữa hại mọi người, hiện tại vẫn hại mọi người không có chỗ ở ổn định, cho nên cháu muốn tận lực bồi thường, làm cho thương tổn của các người giảm xuống mức thấp nhất." Hoa Chiêu nói.Đây quả thật là nguyên nhân cô giúp Lưu gia.Vốn chỉ có một nguyên nhân này, vốn cô cũng không có ý định cho không 10 vạn này.Nhưng hiện tại không phải đã có một túi 500 đồng bạc ở đây sao.Cô hận không thể cho Lưu gia luôn căn nhà này.Nhưng vậy thì không được.Bây giờ đồng bạc có giá trị 5 đồng, không quan tâm đến việc nó hiếm thế nào, chỉ 5 đồng, nhiều hơn một xu cũng không có.Mấy chục năm sau những đồng bạc này vì sao lại hiếm?Vốn nó có rất nhiều nhưng đều đã bán cho ngân hàng, bị tiêu hủy đúc lại, cho nên mới trở nên hiếm có.Cho nên hiện tại nói với người Lưu gia rằng những đồng bạc này tương lai sẽ rất đáng giá, cô không thể chiếm tiện nghi gì đó, quả thực giống như một người bị bệnh thần kinh.Vẫn là lý do này tốt, nháy mắt đã được người Lưu gia tiếp nhận.Lúc đoạt phòng Ngụy Phương luôn miệng treo ở trong miệng người bạn là "lãnh đạo" kia có thế lực thế nào,Không có người bạn làm lãnh đạo này, những người trong tạp viện kia sẽ không chịu đi, bọn họ cũng thiếu chút nữa mất cả chì lẫn chài."Vốn căn nhà kia là của mọi người, kết quả hiện tại lại thành Ngụy gia, vậy thì trả lại cho mọi người một căn khác." Hoa Chiêu cười nói: "Nhưng căn nhà này tốt hơn căn nhà kia, cho nên mọi người phải bù thêm chút chênh lệch.”“Được!” Lưu Đông lập tức nói.Ông đưa cái túi chứa 7 vạn 2 cho Hoa Chiêu: "Còn thiếu 8 vạn 6, ông viết một tờ giấy nợ không biết có được không?”Nếu như theo lời Hoa Chiêu nói, là đổi nhà, vậy 7 vạn 2 trong tay này chính là được cho không.Mà bọn họ dùng một tạp viện đổi một căn nhà khác cũng gần như xấp xỉ căn nhà kia, không nhỏ hơn quá nhiều, vị trí tốt lại là nhà riêng, phí chênh lệch là 8 vạn 6 tuy rằng đắt hơn một chút, nhưng đáng giá!Hơn nữa đây là chuyện tốt, miếng bánh từ trên trời rơi xuống, vẫn là Hoa Chiêu bên này chịu thiệt."Đương nhiên là được." Hoa Chiêu nói: "Chúng ta đi sang tên trước, sang tên xong mọi người lại viết giấy nợ." Hoa Chiêu đưa túi tiền cho Lưu Đông.Điều này càng làm cho người Lưu gia yên tâm, đối phương hoàn toàn không có khả năng lừa tiền.Đầu tiên sang tên, sau đó trả tiền, cực kỳ tin tưởng họ.Người Lưu gia mờ mịt đi theo Hoa Chiêu đến cục quản lý nhà đất, thuận lợi sang tên.Lưu Đông cầm giấy chứng nhận bất động sản mới cứng, lại đứng ở trong viện này, rốt cuộc cũng tin tưởng chuyện tốt này rơi xuống nhà họ.Ông già 70 tuổi trong nháy mắt đã bật khóc.Vừa rồi lúc người Ngụy gia trở mặt ông không khóc, lúc muốn đâm đầu chết ông không khóc, nhưng giờ khắc này, ông khóc lớn.Cuộc đời này, vẫn rất tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận