Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1117 - Tố Cáo Hoa Chiêu.



Chương 1117 - Tố Cáo Hoa Chiêu.



Chương 1117: Tố Cáo Hoa Chiêu.Diệp Danh cười cười: "Lấy kẻ bị Diệp gia trục suất ra uy hiếp? Ông nói xem tôi có thể bị uy hiếp hay không?"Miêu Anh Hoa vẻ mặt phức tạp mà chỉ chỉ Diệp Danh: "Chúng ta đây cứ chờ xem!"Nói xong xoay người rời đi.Nhanh chóng về nhà thăm lão gia tử một chút, xem có lời gì nhắn nhủ hay không.Diệp Danh cũng đi tìm Hoa Chiêu."Em đã hạ độc sao?" Anh trực tiếp hỏi.Hoa Chiêu có chút xấu hổ nói: "Dạ, chỉ có một chút. . ." Cô bấm vào một chút trên đầu ngón tay miêu tả: "Rất rất ít, chỉ làm cho ông ta đau một chút, không làm ảnh hưởng đến nội tạng, tuy hiện tại ông ta có bệnh, nhưng cũng sẽ không tăng thêm bệnh tình."Diệp Danh gật đầu, anh biết sẽ như thế này.Con bé làm việc vẫn có đúng mực đấy.Hoa Chiêu cười hắc hắc, chưa nói cho anh cả biết mình còn cho vào một chút cây kim bì, thứ này sẽ đau muốn mạng người!Bất quá cô thật sự chỉ cho vào một chút xúi, không lấy mạng Miêu Cương."Miêu gia sẽ không từ bỏ ý đồ." Diệp Danh vẫn nhíu mày: "Cơ thể của Miêu lão gia tử lại không tốt, hiện tại không có việc gì, không có nghĩa là vài ngày sau không có việc gì, nếu như ông ta ốm chết, lại muốn đem chuyện này đổ lên đầu em, vậy làm sao bây giờ?""Vậy thì. . . ." Hoa Chiêu dừng một chút, vậy thì giải phẫu, y học hiện tại không thể tra ra cây kim bì, có thể giám nghiệm tử thi trả lại trong sạch cho cô.Bất quá người của niên đại này không phải ai cũng tiếp nhân được chuyện giải phẫu, Diệp Danh cho dù có thể tiếp nhận, Miêu Lan Chi cũng không tiếp nhận được cha mình sau khi chết lại bị mổ xẻ cái gì đấy. . . ."Cũng không phải bọn hắn nói cái gì thì chính là cái đấy." Hoa Chiêu nói ra.Mặc dù cô không nói rõ ra, nhưng Diệp Danh nghe hiểu rồi.Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy."Đúng rồi anh cả, Diệp Thâm đến cùng đã đi làm gì vậ? Sao em cảm thấy không đúng?" Hoa Chiêu hỏi."Làm sao vậy?" Diệp Danh hỏi.Hoa Chiêu nhìn chằm chằm ánh mắt của anh cả nói ra: "Vốn đã nói trước cuối năm sẽ trở về đấy, kết quả cũng đã qua năm mới vài ngày rồi, vẫn chưa trở lại.""Không phải là bị bão tuyết chặn lại rồi hả?" Diệp Danh nói: "Đường sắt còn chưa thông, nhưng hiện tại đang sửa gấp rồi.""Đại khái còn bao lâu mới thông?" Hoa Chiêu hỏi."Khó mà nói." Diệp Danh nói: "Nghe nói chỗ đó đã vài chục năm chưa thấy bão tuyết lớn như vậy, giao thông không tiện, thông tin tê liệt, đã phái một đội ngũ mở đường, nhưng tuyết vẫn còn rơi, lúc nào có thể khơi thông đường sắt, anh cũng không chắc chắn được."Hoa Chiêu lại nhìn anh vài giây, không nhìn ra có sự chột dạ, yên tâm gật đầu."Trên xe lửa có đủ thức ăn không?" Cô lại hỏi."Đủ." Diệp Danh nói ra.Nhưng anh cũng không nói gì thêm, đoàn người của Diệp Thâm đã sớm xuống xe trước khi bọn họ tìm đến chỗ xe lửa.Theo lý thuyết hẳn là sẽ đến các thị trấn, huyện thành gần đó, đổi phương tiện giao thông sẽ trở lại thủ đô.Nhưng bọn hắn đã liên hệ mấy thành phố gần đó, đều không có.Tuyết rơi rất nhiều, đường lớn đường nhỏ đều chưa thông, tìm người trên núi quá khó khăn.Bất quá chuyện này không cần nói cho Hoa Chiêu, anh cảm thấy Diệp Thâm xuống xe là có lý do đấy, bên cạnh hắn còn có lãnh đạo lớn, có lẽ đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt nào đó?Bất kể như thế nào, anh cũng cảm thấy Diệp Thâm có thể thoát khỏi phiền toái.Nếu nói cho Hoa Chiêu, con bé đi vào cũng có chút nguy hiểm."Tiểu Điềm Điềm đâu rồi?" Diệp Danh hỏi."Ở phía sau chơi cùng ông nội." Hoa Chiêu nói."Anh đi xem thằng bé." Diệp Danh nói xong cũng đi.Không đi không được, mắt Hoa Chiêu nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt lại rất độc, vạn nhất bị con bé nhìn ra sẽ không tốt.Hoa Chiêu thấy anh bước chân vội vàng, nhưng cuối cùng chỉ cho là anh cả sắp hết thời gian nghỉ, sốt ruột muốn gặp tiểu Thận.Đứa nhỏ nha, càng nhỏ càng đáng yêu, hiện tại cả nhà yêu thích nhất tiểu Thận, ai đến rồi cũng sẽ hỏi thằng bé, sau đó ôm ấp dỗ dành....Miêu Anh Hoa vội vàng trở về nhà, phát hiện lão gia tử vẫn còn, "Ai ôi!!!" "Ai ôi!!!" Kêu gào còn rất có lực.Ông ta nhẹ nhàng thở ra."Thế nào rồi? Cô ta chịu sao nhận lỗi rồi sao?""Thuốc giải đâu?"Mọi người hỏi xong liền thấy tay ông ta trống trơn, sắc mặt uể oải, lập tức biết rõ đáp án rồi."Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ nhìn cha khổ sở như vậy sao?" Miêu Phương rất gấp."Đi, chúng ta đi tìm Diệp Chấn Quốc! Ai ôi!!!!" Miêu Cương vừa ai ôi!!! Vừa nói: "Ta cũng muốn, ai ôi!!!! Hỏi ông ta một chút, Diệp gia vậy mà có thể làm được chuyện hạ độc xấu xa như vậy rồi, ông ta còn biết xấu hổ hay không! Ôi!""Đúng! Chúng ta đi tìm ông ta!"Mấy đứa cháu trai Miêu gia lập tức cõng Miêu Cương, đi ra ngoài tìm xe xích lô, chở ông ta đi tìm Diệp Chấn Quốc.Miêu Cương nằm trên một cái xe xích lô rách rưới, ngửa đầu nhìn bông tuyết lọt vào trong mắt, trong lòng hận muốn chết.Hiện tại ông ta nên ngồi trong một cái phòng khách rộng rãi ấm áp, chờ mọi người khắp nơi đến chúc mừng năm mới!Lẽ ra ông ta phải có xe đưa đón! Mà không phải luân lạc tới tình trạng này!Sao ông ta lại rơi vào tình trạng hôm nay? Đều là vì Diệp gia!"Ai ôi!!!!" Miêu Cương đau hét lên một tiếng, còn có Hoa Chiêu kia!Một đoàn người vừa đi vừa ngừng, mệt mỏi thở hồng hộc, đến chỗ cư xá của Diệp Chấn Quốc.Sau đó đến cửa còn không thể nào vào được."Tất cả mọi người đến xem! Rượu thuốc Diệp gia hại người! Làm hại cha tôi biến thành bộ dạng này! Chúng tôi cũng không thể tìm hắn đi phân xử rồi hả?" Miêu Anh Hoa vừa đẩy xe vừa hét lên.Một lớp tuyết rơi trên người, chỉ lộ ra mái tóc hoa râm, Miêu Cương sắc mặt tái nhợt, nhìn như người chết.Rượu thuốc Diệp gia uống chết người được?Bảo vệ cổng cảm thấy là chuyện lớn, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Chấn Quốc.Diệp Chấn Quốc đang ở nhà.Ông vừa mới buông điện thoại của Diệp Danh thì nhận được tin này, liền đoán được người đến là ai rồi."Đuổi đi!" Ông nói ra.Gặp cũng không gặp.Cũng không sợ bọn họ náo, dù sao Hoa Chiêu nhà ông cây ngay không sợ chết đứng, náo a, tra a, không sao cả.Bảo vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức súng vác trên vai, đạn lên nòng đến xua đuổi.Căn bản không thèm nghe người Miêu gia kêu gào.Ánh mắt âm lãnh, vũ khí lạnh như băng, nếu tiếp tục làm loạn, một giây sau sẽ bị cho là đặc vụ của địch mà giải quyết ngay tại chỗ!Người Miêu gia sợ hãi, lập tức đẩy Miêu Cương chuồn mất.Miêu Cương tức giận tới mức đập ván giường: "Ai ôi!!!! Ta không tin thiên hạ này không có chỗ nào để nói rõ lí lẽ! Ai ôi!!!! Chúng ta đến cục công an!"Ông ta cũng không tin thiên hạ này là của Diệp gia, ông ta nói sao sẽ là vậy!Một đoàn người quả nhiên lại đến cục công an báo án, tố cáo Hoa Chiêu đầu độc.Đây là chuyện lớn, rất nhanh đã được báo cáo đi lên, sau đó Hoa Chiêu đã bị triệu tập.Người Miêu gia thở phào, cũng may, Diệp gia còn chưa phải một tay che trời."Tố cáo tôi đầu độc? Các người có chứng cớ sao? Nhân chứng vật chứng?" Hoa Chiêu ngồi trên ghế, tự tại hỏi."Nhân chứng vật chứng chúng ta đều có! Diệp Giai rất nhanh sẽ tới rồi!" Miêu Anh Hoa nói.Vừa rồi trên đường, ông ta cũng đã nói con trai đi kéo Diệp Giai đến làm chứng rồi.Tiếng nói vừa ra, Diệp Giai ngồi trên xe lăn bị đẩy qua.Miêu gia đối với đứa nhỏ trong bụng cô ta vẫn rất coi trọng đấy, đến cùng đó cũng là cốt nhục của Diệp gia.Cái gì mà trục xuất khỏi gia tộc, hiểu mọi người hiểu, chẳng qua là làm cho người ngoài xem đấy, hơn mười năm thân tình nói quên liền quên sao? Huyết mạch tương liên nói đoạn liền đoạn sao?Diệp Giai này bị đuổi đi, đứa nhỏ trong bụng cô ta tương lai đáng yêu dễ thương, cũng sẽ được yêu thương.Nếu Diệp gia thật sự bài xích dòng máu của người Miêu gia, vậy Diệp Danh cùng Diệp Thâm là cái vẹo gì?Cũng chính bởi vì có hai người bọn họ tồn tại, đã cho Miêu gia tự tin, cảm thấy có thể cùng Diệp gia hoà hảo."Cô nói, vật này là ai đưa cho cô?" Miêu Anh Hoa hỏi.Diệp Giai trên đường đã biết chân tướng, lập tức hung dữ mà trừng mắt nhìn Hoa Chiêu: "Là cô ta! Là cô ta tự tay đưa cho tôi đấy!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận