Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1518 - Hội nghị đấu giá đá thô



Chương 1518 - Hội nghị đấu giá đá thô



Chương 1518: Hội nghị đấu giá đá thôTrương Lượng nhìn khối vật liệu màu xanh lá cây to bằng trái bí đao trong tay Hoa Chiêu, bề mặt vỏ cây trơn nhẵn, bóng loáng, tóm lại là loại vật liệu không tệ, dù cắt ra không có màu nhưng cũng có thể xem là chất lượng tốt.Vòng tay ngọc bích có thể bán chạy, nếu vật liệu đầu vào không đắt, sẽ không lỗ, mà không lỗ thì sẽ không tính là sụp đổ.Nhưng hiện tại Hoa Chiêu đã mở vài cửa sổ nhỏ ở phía trước, sau và bên trên “trái bí đao” này, tổng cộng có khoảng năm, sáu lỗ trống to bằng đồng xu. Nhìn thoáng qua có thể thấy màu ngọc bích ở bên trong, đường vân nhẵn mịn, màu xanh biếc, hơn nữa “trái bí đao” này còn óng ánh xanh mơn mởn dưới ánh đèn pin. Màu sắc của nó khiến ai nấy đều hài lòng, toát lên vẻ giàu sang phú quý.“Không phải là ngọc đế vương lục đây sao? Trong suốt còn hơn băng nữa ư?” Trương Lượng phấn khích đưa tay xuyên qua lỗ trống nhỏ sờ phần ngọc bên trong, ánh mắt tràn ngập sắc xanh lục.Đế vương lục, chính xác là đế vương lục rồi, anh ta đã làm cái nghề thu hoạch đá thô rất nhiều năm, từng ba, bốn lần nhìn thấy người khác cắt được nó. Tuy nhiên, những lần trước đều là đá nhỏ, đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt nhìn thấy một khối to bằng dây bí đao như thế này.Anh ta cảm thán: “Sao lại bán đồ tốt như vậy cho nhà họ Kim? Bọn họ hời quá rồi!”Hoa Chiêu trả lời: “Tôi nghĩ nó là đá ngọc bích sát vỏ.”Anh ta vội vàng nhìn xuống “trái bí đao” trong tay cô: “Không thể chứ?”Sau đó anh ta mở miệng phản bác: “Mở ra nhiều cửa sổ như vậy rồi, diện tích lớn như thế, nhìn thấy rõ màu xanh lục cả bốn phía trước, sau, trái, phải rồi, sao có thể là đá ngọc bích sát vỏ được?”Cô nói: “Anh phóng đại rồi. Tôi chỉ mới mở một mặt thôi, chưa động vào mặt còn lại.”Cô chưa động vào các lỗ trống ở phía trước, sau, trên, dưới và hai bên trái phải có diện tích lớn hơn của “trái bí đao”. Bên trong đó nếu không phải rêu đen thì cũng là vết nứt, mở ra sẽ không bán được giá cao nữa.“Tin tôi đi, mấy năm nay tôi cắt đá còn nhiều hơn cả anh cắt dưa hấu đấy. Tôi nói nó là ngọc bích sát vỏ thì chắc chắn là sát vỏ.” Cô nói.Ưu điểm lớn nhất của Trương Lượng là sự ngoan ngoãn. Nghe cô nói chắc như đinh đóng cột như vậy, anh ta cũng cảm thấy đồng ý, gật đầu nói: “Được rồi, tôi chắc chắn sẽ bán được nó với giá cao. Khà khà khà.”Nếu đã tin lời Hoa Chiêu nói, khối đá này là ngọc bích sát vỏ, vậy chuyện sẽ trở nên thú vị rồi.Hoa Chiêu tiếp tục tách thêm một cái nữa. Khối này không quá lớn, kích thước chỉ bằng một quả bóng đá, cô mở trọn một cửa sổ trên "quả bóng" để có thể nhìn thấy rõ màu dương lục trong veo như băng ở bên trong. Tiếp theo, cô cắt một đường thẳng mở cửa sổ trên một khối vật liệu to hơn, khoảng chừng bằng rương hành lý, hình chữ nhật. Hai người họ làm việc đến nửa đêm, mở hơn hai mươi khối vật liệu, bàn bạc kĩ lưỡng xong xuôi mới chia nhau lên đường, hẹn gặp lại vào hội nghị đấu giá đá thô.Hội nghị được tổ chức tại một sân golf. Sân bãi ở đây khá lớn, bởi vì điều quan trọng nhất của hội nghị đấu giá đá thô là địa điểm phải rộng rãi, từng khối vật liệu được đặt dưới đất, xung quanh phải có khoảng trống để mọi người dừng lại quan sát.Người buôn vật liệu nhỏ lẻ sẽ đưa vài trăm khối đến triển lãm, nhưng những thương nhân kinh doanh đá thô lớn thì sẽ mang theo tận vài trăm, thậm chí vài nghìn khối đá.Hơn nữa, sự tham gia của Trương Lượng nằm ngoài dự kiến của ban tổ chức nên bọn họ rất bối rối khi anh ta mang một số lượng lớn đá thô đến như vậy. May mắn là sân golf đủ rộng, nên cuối cùng anh ta vẫn có đủ chỗ bày ra hai nghìn khối đá thô của mình.Hoa Chiêu dẫn người đến, nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh anh ta, đang niềm nở thân tình trò chuyện. Đám đông cũng không giữ kẽ, rối rít hỏi han liệu anh ta có phải là cao thủ mai danh ẩn tích bấy lâu khiến cho các ông chủ lớn ở Myanmar phải đặc biệt lo lót mời anh ta đến tham dự hội nghị hôm nay hay không.Nếu họ muốn mua đá thô, chủ yếu chỉ có thể thông qua giao lưu mua bán công khai ngọc bích mà thôi, có nghĩa là chỉ có thể mua ngọc bích tại hội nghị đấu giá đá thô do Myanmar tổ chức.Hội nghị này đã diễn ra từ năm 1964. Tất cả các khối đá ngọc bích đều được đưa ra bán đấu giá, chỉ có ngọc bích mua trên thị trường công khai mới có giấy tờ pháp lý và được xuất ngoại, nếu không, đều là buôn lậu. 99 phần trăm người ở đây đều thật thà đến hội nghị giao lưu buôn bán công khai để mua ngọc bích.Nhưng Trương Lượng chưa bao giờ đến đây, nghe nói hàng năm chỉ có hai phần năm sản lượng là được niêm yết công khai, ba phần năm còn lại do phía Myanmar lén lút điều hành. Một số được giữ lại để bán sau, và một số được bán cho người khác."Ha ha ha ha, không dám, không dám."“Đâu có, đâu có!”“Quá lời rồi, sao lại đưa hết cho tôi được. Các vị có thể mang hàng ra ngoài mà không cần nạp thuế sao? Tôi cũng chỉ nhặt nhạnh được một ít thôi, tôi chịu thuế nặng lắm.” Trương Lượng giải thích nửa đùa nửa thật.Mục đích của các buổi công khai giao lưu mua bán ngọc bích này là để tránh trốn thuế và gia tăng ngoại tệ. Anh ta thật sự đã đóng thuế và dùng vật tư để bù lại. Hơn nữa, anh ta mang đến vật tư mà đối phương thật sự thiếu, dù bọn họ có ngoại tệ cũng không mua được. Nói tóm lại là anh lợi, tôi lợi, mọi người cùng có lợi, ai nấy đều đạt được thứ mình muốn. Dù sao cũng là bán, bán cho ai mà chả được chứ?Có hàng chục người buôn đá thô tham gia triển lãm ngày hôm nay, nhưng chỉ có một số thương nhân lớn tập trung xung quanh Trương Lượng. Ánh mắt nhìn anh ta với vẻ ghen tị, nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm được gì.Bọn họ có biết Trương Lượng nhưng chưa từng gặp mặt anh ta trực tiếp, bọn họ cũng đã dò la được anh ta đã dùng những cách gì để giao tế qua lại với đối phương. Đáng tiếc, họ không thể sao chép được phương pháp này.Anh ta đã bán cho đối phương nhiều thứ lặt vặt với cái giá rẻ mạt. Bọn họ cũng có thể lấy được nhiều đồ như vậy, có tiền thì mua gì không được? Nhưng, nếu bọn họ bán với giá rẻ bèo như vậy thì không được.Đã có người bỏ tiền đi theo con đường giống như Trương Lượng nhưng đều thất bại, mối quan hệ làm ăn của người ta đã vững như đá, bọn họ không thể nào cạy nổi. Chỉ có thể hận bản thân đã không phát hiện ra con đường này vào mấy năm trước, chấp nhận mạo hiểm, trở thành người tiên phong chiếm lĩnh thị trường.Mấy người Hoa Chiêu vừa bước vào, Trương Lượng liền đưa mắt nhìn về phía cô. Chẳng ai ngạc nhiên cả bởi vì bọn họ cũng đổ dồn sự chú ý vào nhóm của Hoa Chiêu. Ba cô gái đẹp như hoa, mỗi người một vẻ, người phía sau còn đẹp hơn người đi trước. Diệp Thư và Susana cũng đến.Mấy ngày nay Susana rủ Hoa Chiêu và Diệp Thư đi mua sắm, nhưng hai người không đi, ngược lại còn kéo Susana đi chơi mạt chược. Susana chơi mạt chược rất giỏi nên cực kì hào hứng. Tuy nhiên, sao cô ta có thể đánh thắng Hoa Chiêu và Diệp Thư được? Bởi vậy mặt mũi cô ta mấy hôm nay đều ỉu xìu rầu rĩ, nhưng bấy nhiêu đó thôi vẫn không đủ khiến cô ta nản lòng. Cô ta đã quan sát rất kĩ, Hoa Chiêu và Diệp Thư không liên kết lừa gạt cô ta, đều là do kĩ năng của họ giỏi hơn và may mắn hơn cô ta một chút. Chỉ cần cô ta cố gắng hơn, cộng thêm một ngày nào đó gặp may hơn một chút thì nhất định sẽ thắng được hai người họ.Hai ngày nay Susana nghe Hoa Chiêu và Diệp Thư thường xuyên nhắc đến hội nghị bán đấu giá đá thô, cô ta nghe xong thì cảm thấy đây cũng là một trò đánh bạc có thể đổi đời sau một đêm, nên rất hứng thú và nằng nặc đòi đi cùng họ. Chỉ cần là người sẽ đưa tiền cho mình, Hoa Chiêu đều nhiệt liệt hoan nghênh.Kim Kevin đích thân đến đón ba người: “Diệp phu nhân, Diêu phu nhân, hai người đến rồi.”Ông ta phớt lờ Susana. Cô ta chỉ là một nữ diễn viên gia cảnh sa sút và hết thời, không thể đem lại lợi lộc gì cho ông ta, vì vậy ông ta chẳng buồn để cô ta vào mắt.Susana là một diễn viên đầy kinh nghiệm, nhạy cảm và tinh ý, nên cô ta lập tức trừng mắt lườm ông ta một cái.“Hội nghị đã bắt đầu rồi à? Tôi không thể chờ đợi thêm nữa.” Hoa Chiêu nhìn ngó xung quanh.“Đã bắt đầu rồi, mời Diệp phu nhân đi theo tôi.” Kim Kevin đáp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận