Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1538 - Cô thật sự trúng độc



Chương 1538 - Cô thật sự trúng độc



Chương 1538: Cô thật sự trúng độcHoa Chiêu và Diệp Thư nhìn Mori Địch Luân một cách khó hiểu. Hai người không ngờ ông ta sẽ thẳng thắn thừa nhận bản thân là người hạ độc Diệp Thư.Diệp Thư tỏ ra kinh ngạc: “Cho tôi thuốc giải sao? Thuốc giải gì vậy? Tôi không trúng độc thì tại sao lại phải dùng thuốc giải?”Phản ứng của cô ấy làm Mori Địch Luân cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, thật tốt.“Không, cô đã bị trúng độc, nghiêm trọng đến nỗi không thể xác định được mức độ. Cô không cần biết thêm gì hết, chỉ cần biết tôi có thuốc giải và có thể giải độc cho cô ngay lập tức.”Mori Địch Luân tiếp tục hỏi: “Tô Hằng đâu rồi?”Trước đó Diệp Thâm đã thành lập một công ty, cũng là một con hắc mã, còn từng được lên báo.Còn từng bị chụp lén vì bê bối với Suzanna.Tuy ảnh chụp không rõ, chỉ có một bên mặt hơi mờ mờ.Hơn nữa khí chất cũng khác, nếu không phải có quan hệ thân thiết thì sẽ không nhận ra anh.Đương nhiên Diệp Thư biết, nhưng cô ấy vẫn đang giả ngốc không biết gì.“Người này là...” Cô ấy nhìn phần giới thiệu về Diệp Thâm trên phần đầu trang báo, nói: “Một kỳ tài trong giới kinh doanh, tôi cũng từng nghe nói qua, tiếc cho đồng hương này thật. Nếu anh ta phát triển thì chắc chắn sẽ là một tay lão làng trong giới.”“Ồ, trên này ghi nhảy xuống biển, thật đáng tiếc.” Diệp Thư lắc đầu.Cô ấy mân mê tờ báo: “Ông nói nhìn anh ta trông giống con trai tôi sao? Đùa gì vậy? Không giống chút nào!”Nếu không phải bóng hình của Diệp Thâm đã khắc sâu vào tâm trí Mori, khiến ông ta thường xuyên mơ thấy thì ông ta đã không bị ám ảnh tới bây giờ.“Trên đời này có rất nhiều người xa lạ trông giống nhau, chắc chắn ông nhìn nhầm người rồi.” Diệp Thư tiếc nuối nói.Vẻ mặt Mori Địch Luân ngơ ngác, hơi đờ đẫn.Đột nhiên Hoa Chiêu hỏi: “Ông để thuốc giải ở chỗ nào?”Câu hỏi này quá đơn giản, ông ta có thể trả lời dễ dàng.Mori Địch Luân thản nhiên nói: “Vệ sĩ đang cầm, cái đó không ở đây.”Quản gia nhíu mày, nói cái này cho đối phương có ổn không vậy?Nhưng nghĩ lại thì họ vẫn chưa nói gì cả.Vệ sĩ mà không nói, cũng không tiết lộ nó ở đâu thì chắc chắn đối phương sẽ không tìm thấy.“Ông có thể nói cho chúng tôi biết về việc hạ độc không. Đâu thể nào ông nói chúng tôi trúng độc là chúng tôi trúng độc ngay được. Ông bỏ độc bằng miệng à?” Hoa Chiêu nói: “Nói thật đi, chúng tôi mới tin.”Mori Địch Luân nhíu mày suy nghĩ, câu hỏi của Hoa Chiêu cũng không sai.Nếu nghe ông ta nói một câu đã tin ngay, thì ông ta cũng nghi ngờ IQ của hai người họ.Mori Địch Luân ra hiệu cho quản gia, ông ta thấy hơi mệt mỏi, không buồn nói chuyện.Quản gia nói: “Gần đây cô Diệp Thư có cảm thấy...”Ông ta nếu ra một số triệu chứng mà Diệp Thư có, tất cả đều chính xác.Diệp Thư trở nên kinh ngạc, chờ ông ta nói xong đã thốt lên: “Có phải ông mua chuộc người của tôi để hỏi mấy cái này không? Bệnh này của tôi đã đi khám Trung y rồi, bác sĩ nói là thiếu máu, âm dương thiếu hụt, uống đúng thuốc thì cơ thể sẽ được cải thiện.”Hai người ngoại quốc nghe không hiểu.Nhưng bọn họ hiểu trung y gì đấy, Diệp Thư nói có thể chữa được.Hai khuôn mặt lập tức trở nên u ám.Phương thức giết người này vô dụng rồi?Thế này còn làm được gì nữa!“Cô thật sự đã trúng độc!” Mori Địch Luân cắn răng nói!“Ông có tin không, ông mới là người trúng độc.” Diệp Thư nói.Khiến Mori Địch Luân suýt nữa tức điên.Hoa Chiêu nhìn sắc mặt Mori, đột nhiên nói: “Ông Địch Luân, có phải gần đây ông hay cảm thấy đau đầu, mất ngủ và tim đập nhanh đúng không? Lúc nào cũng bị tỉnh giấc giữa đêm? Cả ngày thì không có sức lực, luôn cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ nhưng lại không ngủ được? Đặc biệt là lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên lại tự tỉnh giấc?”Mori Địch Luân mở to mắt nhìn cô, những điều cô nói hoàn toàn giống hệt với biểu hiện ông ta gặp phải.Sao lại thế này?“Bởi vì ông đã bị trúng độc.” Hoa Chiêu nói.Ơ ơ ơ?Mori Địch Luân và quản gia trợn tròn mắt, không thể ngờ được mà quay sang nhìn cô, không thể tin được. Chuyện gì đã xảy ra?Im lặng trong ba giây.Mori Địch Luân đang định ra lệnh cho hai vệ sĩ phía sau bắt lấy cô, đột nhiên Hoa Chiêu cười lớn, nói: “Ha ha ha ha! Hai người tin thật sao? Buồn cười thật đấy. Đây chính là điều mà một người hơi giỏi chút Trung y thôi cũng có thể nhìn ra, vậy mà hai người lại không biết.”Hai người như chết lặng.Diệp Thư ở bên cạnh vừa châm chọc vừa giải thích: “Đã nghe thấy câu nhìn, nghe, hỏi, sờ của Trung y bao giờ chưa? Chỉ cần nhìn mặt ông thôi là đã đoán được ông có bị bệnh không, bị bệnh gì!”“Chắc chắn hai người tìm một bác sĩ Trung y đến nhìn vẻ ngoài của tôi, sau đó nói ra triệu chứng của tôi, rồi định lừa tôi!”“Chậc chậc chậc chậc, hai người thông minh đấy. Thế mà lại định tay không bắt sói, sau đó định dùng thuốc giải giả để kiếm lời à?”“Ông Mori, bảo sao ông lại giàu có thế. Hóa ra là đi lừa đảo! Bây giờ hai người thất bại, bị như vậy cũng đáng.”Diệp Thư nói một cách thẳng thắn như vậy khiến mặt Mori Địch Luân và quản gia trở nên tái mét.Huống chi, điều Diệp Thư nói lại là một ý kiến hay.Nhưng lần này bọn họ thật sự bị oan!“Chắc chắn cô đã trúng độc!” Mori Địch Luân hét lên.Diệp Thư đưa tay ra: “Vậy ông chứng minh đi, ông vừa mở miệng đã nói tôi trúng độc. Vậy tôi cũng nói ông trúng độc.”Thứ này thì chứng minh kiểu gì? Chẳng lẽ ông ta lại đi đầu độc người khác cho cô ấy xem?Không được.Chỉ có thể giải độc cho cô ấy xem.Mori Địch Luân hét lên: “Mấy người mang thuốc giải lại đây!”Quản gia cảm thấy rất tức giận, không biết vì sao gần đây ông ta rất dễ nổi nóng, chỉ vì một chút chuyện nhỏ thôi ông ta cũng có thể “ầm” một tiếng nổi giận.Cũng có thể là do cả nhà Địch Luân đang trong quãng thời gian tồn vong.Bây giờ bị hai người phụ nữ mỉa mai như vậy, ông ta cũng kích động rút điện thoại ra và gọi cho vệ sĩ mang thuốc giải đến.Sau khi nói xong ông ta rùng mình, trong lòng không khỏi thấy bất an, ông ta có hơi hối hận.Nhưng nghĩ lại, sớm muộn gì cũng phải lấy thuốc giải ra. Bây giờ lấy ra cũng không bắt buộc phải đưa luôn cho đối phương.“Tôi mặc kệ cô có tin hay không, dù sao thì cô cũng sắp chết rồi.” Mori Địch Luân nói: “Nếu muốn có được thuốc giải thì cô phải đồng ý sẽ cứu cả O'Neill và Suzanna ra!”Diệp Thư tìm đại một cái ghế trông có vẻ thoải mái dễ chịu ngồi xuống.“Ông tưởng tôi là đồ ngu à? Ông đưa cho bọn tôi một loại thuốc nào đấy, rồi nói là giải độc cho tôi để bọn tôi thả người. Ông tưởng bọn tôi có lớn mà không có khôn sao?” Diệp Thư nói.“Cô thật sự bị trúng độc.... Tôi có thuốc giải thật...” Mori Địch Luân cảm thấy bất lực, ông ta sắp tức chết rồi.Nhưng cuối cùng ông ta cũng chắc chắn được một chuyện: “Quả nhiên là hai người hại O'Neill và Suzanna!”“Không.” Hoa Chiêu lắc đầu: “O'Neill tự nói anh ta giết tám người, chuyện này liên quan gì đến tôi? Lúc đó tôi với anh ta còn chưa quen biết nhau. Không ngờ anh ta lại là người như vậy. Quá đáng sợ!”Mori Địch Luân nghẹn lại.“Về Suzanna, cô ta tự đánh bạc, không thể trách tôi được.” Hoa Chiêu nói: “Tôi mặc kệ, tôi sẽ không trả khoản vay nặng lãi kia đâu. Tôi không bao giờ vay tiền đánh bạc, đâu phải tôi không có tiền… Có thua cũng không thua hết được.”Thật sự quá tức giận.Mori Địch Luân cảm thấy không thở nổi.Ánh mắt Hoa Chiêu hướng về phía hai người vệ sĩ đang bước vào.Bận suốt cả buổi, lãng phí nhiều nước bọt như vậy cũng chỉ vì cái ba lô phía sau họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận