Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 794 - Một Bầy Sói Mắt Trắng.



Chương 794 - Một Bầy Sói Mắt Trắng.



Chương 794: Một Bầy Sói Mắt Trắng.Mặt Diệp Thành đen kịt, phẫn nộ lại không có chỗ phát tiết."Bên ngoài còn có nhiều khách khứa như vậy, đều đi ra ngoài đãi khách, đừng có tập trung hết trong phòng tân nương." Diệp Chấn Quốc không để ý tới sự phẫn nộ của ông ta nói ra."Dạ." Diệp Danh lập tức nói.Sau đó anh và Diệp Thâm đồng thời ra tay, đẩy Diệp Thành ra khỏi gian phòng.Lưu Nguyệt Quế lúc này mới dám thở ra một ngụm.Mấy người đàn ông trong nhà cãi nhau, thật sự hiếm gặp, thật đáng sợ.Thế nhưng mà bọn hắn nhao nhao đến nhao nhao đi, lại không ai nhớ ra được hỏi một chút Chu Lệ Hoa trong nhà vệ sinh thế nào rồi. . . .Hơn nữa hoá ra là Hoa Chiêu cùng Diệp Thư hạ thuốc bà ta?Lưu Nguyệt Quế nhìn hai người đang cười hì hì, cũng không biết nói cái gì cho phải.Bất quá tuy bà cảm thấy có chút quá phận, nhưng cũng không phải là không thể hiểu được.Miệng Chu Lệ Hoa hôm nay thật sự là đáng đánh!Nhưng bà vẫn nói: "Tìm cho thím bộ quần áo cũ, thím đi xem bà ta."Yêu cầu này Diệp Thư có thể thỏa mãn, cũng đem người ta làm thành như vậy rồi, bồi thường cho bà ta bộ quần áo cũng nên làm đấy.Cô ấy lục tung, tìm ra một bộ quần áo chuẩn bị tặng người ta, lấy ra một cái quần một cái áo khoác.Thêm một cái cũng không có.Lưu Nguyệt Quế cầm quần áo, nhìn tủ quần áo đầy ắp của Diệp Thư, nghĩ đến tốt xấu gì cũng lấy thêm bộ nội y.Miêu Lan Chi lên tiếng: "Là do tôi không biết trước đó bà ta đã nói loại lời này với Diệp Thư, nếu tôi biết rõ, vừa rồi sẽ đánh bà ta một trận! Muốn tôi nói, áo khoác cũng không cho bà ta!""Chịu khổ", gặp chuyện không may là chuyện gì? Một người đã từng là thím ba như bà ta, người quen của Diệp gia, có phải hay đã biết rõ nội tình gì đó? Bà ta cũng đã nói như vậy rồi, người khác có thể không hiểu sai sao?Chu Lệ Hoa không phải là cố ý để cho người ngoài hiểu lầm Diệp Thư bị người ta làm gì rồi hả?Miêu Lan Chi càng nghĩ càng tức giận.Lưu Nguyệt Quế không dám đứng lại, mang theo quần áo đến buồng vệ sinh.Chu Lệ Hoa không chịu mở cửa."Tôi đem quần áo để ở cửa ra vào rồi, bà hãy ra lấy ah."Lưu Nguyệt Quế tìm quần áo cho bà ta hoàn toàn là xuất phát từ chút đồng tình của người phụ nữ, nhưng để cho bà xuất phát từ nội tâm đào tim đào phổi tận tình khuyên bảo Chu Lệ Hoa?Vậy không có khả năng."Còn có, tôi khuyên bà sớm chút đi ra, vốn không phải tất cả mọi người đều biết chuyện của bà đấy, nhưng căn nhà này cũng chỉ có một nhà vệ sinh, bà chiếm chỗ không đi ra, bọn họ cũng biết rồi."Lưu Nguyệt Quế nói xong liền rời đi.Chu Lệ Hoa nghe thấy bà đã đi xa, lập tức mở cửa lấy quần áo, vội vàng thay đồ, sau đó ôm quần áo bẩn nhanh chóng chạy.Một hơi chạy ra rất xa, bà mới oán hận mà ném đi quần áo bẩn trong tay."Ah! ! Tôi sẽ không để yên cho các người!"Bà ta ở trong nhà vệ sinh suy nghĩ rất nhiều, tất cả mọi người không có việc gì, chỉ có bà ta bị, bà ta nhất định đã bị người ta hại ah!Là ai? Không cần nghĩ, nhất định là Hoa Chiêu!Nhưng bà ta hận tất cả mọi người Diệp gia.Về đến nhà, nhìn hai đứa con gái đã sớm về nhà, Chu Lệ Hoa giống như phát điên mà nhào tới đánh."Đồ không có lương tâm!""Nuôi không các người lớn như vậy!""Tao cứ ở đó chờ bọn mày tới tìm! Tao đang ở đó..., ở đằng kia đợi. . . Tao còn tưởng rằng là do Diệp Thư không đưa cho bọn mày quần áo, kết quả bọn mày đã sớm về nhà!"“Cho bọn mày ăn, cho bọn mày học, cuối cùng nuôi ra một ổ sói mắt trắng! Đừng đi học nữa, hãy đi ra ngoài làm việc đi! Đem tiền về giao cho trong nhà!”Diệp Giai Diệp Lị chỉ dám trốn, không dám trả lời.Khâu Mai ôm con ở trong gian phòng của mình, khoá cửa phòng lại, lẳng lặng ở một bên nghe chuyện cười.Nhưng câu này của Chu Lệ Hoa nói rất đúng, cả nhà này đều là sói mắt trắng! Bất quá cái này cũng không trách ai được, đều là con sói cái như bà ta tự mình sinh ra đấy!...Bên này náo nhiệt Hoa Chiêu không nhìn thấy, cô chờ xem Diệp Thành có nghe lời đem Chu Lệ Hoa đuổi đi hay không.Sáng sớm hôm sau, cô đã nhận được kết quả, Chu Lệ Hoa đã ra khỏi nhà Diệp Thành, tự mình đi ra ngoài thuê phòng ở.Bất quá chỗ thuê cách nhà Diệp Thành không xa, ngay bên cạnh.Tin tức là do Diệp Thâm buổi sáng đi ra ngoài luyện công trở về nói đấy."Chú ba đây rốt cuộc là nghe lời hay không nghe lời?" Hoa Chiêu cũng không còn gì để nói.Đây là vương vấn không dứt được? Bằng mặt không bằng lòng?"Ông nội khẳng định rất tức giận, chú ba sợ là sẽ xuống rồi." Diệp Thâm nói."Xuống cũng tốt, bằng không thì, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm gật gật đầu.Người như vậy, nếu như không phải có ô dù của Diệp gia chống đỡ, sớm đã vị người ta chơi chết rồi.Bất quá ông ta như vậy rốt cuộc cũng là một tai hoạ ngầm, không chừng có một ngày sẽ bị kẻ thù của Diệp gia bắt lấy, đặt bẫy, công kích bọn họ."Ai, rời giường." Hoa Chiêu giãy dụa muốn đứng lên.Hiện tại đã là tháng 12, bắt đầu mùa đông rồi, mấy ngày hôm trước vừa rơi xuống trận tuyết đầu tiên, buổi sáng từ trong chăn ấm chui ra, cần rất nhiều dũng khí."Không muốn dậy thì khoan hãy dậy, mới 6 giờ, còn sớm." Diệp Thâm đem cô nhét lại ổ chăn."Một mình nằm cũng không có ý nghĩa." Hoa Chiêu thuận miệng nói."Đã hiểu." Diệp Thâm gật đầu, hai ba cái đã cởi sạch quần áo, chui vào chăn.Hoa Chiêu. . . . .Cô không có ý này!"Em nói đúng, hai người ngủ mới thú vị." Diệp Thâm xoay người đi lên.Hoa Chiêu. . . . . Cô cái gì cũng chưa nói!Cô cũng không kịp nói cái gì rồi, Diệp Thâm đã chặn miệng cô.Đợi hai người lại thức dậy, chỉ có thể đến phòng bếp ăn cơm thừa.Người trong nhà cũng không thấy rồi.Hoa Cường đi ra ngoài đi bộ, bọn nhỏ bị Miêu Lan Chi mang đi.Trương Quế Lan hiện tại cơ bản không ở chỗ này, đều trở lại nhà mình làm cơm cho bốn đứa nhỏ.Diệp Thư, hiện tại cũng có nhà của mình.Nhưng Hoa Chiêu lại không thấy vắng vẻ, có Diệp Thâm ở bên người, thế giới đều tràn đầy đấy."Hôm nay anh có chuyện gì không? Nếu không, đưa em đến khu đất trồng rau ở ngoại ô nhìn xem." Hoa Chiêu nói.Vào mùa thu, cô đã trồng đủ loại rau củ trong khu nhà kho bỏ hoang bên sông ở ngoại ô.Đây là trụ sở đầu tiên của “Công ty sinh học Khai Hoa” của cô.Hiện tại đã đến mùa thu hoạch, ngày hôm qua Diệp Thư kết hôn đã dùng rau quả do cô cung cấp đấy.Bất quá sau khi trở về cô còn chưa tự mình đi xem qua, hôm nay lại là thời gian ra hàng cô phải đi xem.Diệp Thâm rất muốn đi cùng cô, nhưng anh lắc đầu: "Hôm nay anh cả nói anh cùng đi xử lý chuyện của Đỗ gia cùng Mã gia.""Ah, thiếu chút nữa đã quên bọn hắn!" Hoa Chiêu đột nhiên phát hiện mình vậy mà cũng có chút ít mù quáng trong tình yêu, chuyện quan trọng như Đỗ Hãn Lương cùng Mã Quốc Khánh, vậy mà cô quay đầu liền quên mất."Đi thôi đi thôi, bên kia em tự mình đi là được." Hoa Chiêu nói ra.Tiễn Diệp Thâm, Hoa Chiêu dẫn người đến trong ruộng.Vừa đến nơi đã thấy ở cửa ra vào có mấy chiếc xe tải lớn.Hoa Chiêu cười cười, động tác còn rất nhanh.Ngày hôm qua cô đi đãi khách từ sáng cho tới trưa, cũng không phải chỉ để nói chuyện phiếm đấy, thuận tiện còn thoả thuận một vài thương vụ làm ăn.Tiệc rượu ngày hôm qua, ăn cơm là trong phòng, nhưng nấu cơm lại ở trong sân.Tất cả rau quả cần dùng đều bày ở trong sân.Rau nhà kính không phải là chuyện hiếm, đã có từ rất lâu. Những người khách được mời đến cũng không phải không có tiền không kiến thức ăn không nổi đấy, và những loại rau củ trong nhà kính là điều bình thường trong mắt họ.Nhưng tươi ngon mọng nước như mấy loại ở trong sân như vậy đúng là hiếm thấy.Hơn nữa những món nguội được trộn trước đã được đặt trong sân, hương vị kia khiến người ta biết những loại rau này ngon ngọt đến nhường nào.Thậm chí có người nhịn không được nếm thử.Sau đó có người biết nhìn hàng đã đặt hàng cho căn tin của chính đơn vị mình.Có một người nhắc nhở, những người khác cũng nhao nhao noi theo.Sản lượng của 40 nhà kính căn bản không đủ cho những ông chủ lớn này, thiếu chút nữa là đánh nhau. . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận