Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1102 - Cha Tới Thăm Con.



Chương 1102 - Cha Tới Thăm Con.



Chương 1102: Cha Tới Thăm Con.Hoa Chiêu nhìn bụng Diệp Giai, hơi có chút phồng lên, có vẻ tầm hai ba tháng.Cô ta hai tay chống nạnh mà ngăn ở cửa ra vào, một bộ một kẻ làm quan cả họ được nhờ.Gần sang năm mới, Hoa Chiêu thật đúng là không muốn thấy máu, hoặc là một thi hai mệnh.Hoa Chiêu đang xem xét, Diệp Danh đã đi qua mở cửa.Hoa Chiêu kéo người đi.Diệp Giai bổ nhào qua ngăn cản."Diệp Thần Diệp Lị." Hoa Chiêu hô.Diệp Thần và Diệp Lị kịp phản ứng, lập tức đã chạy tới ngăn Diệp Giai.Ân oán trước kia với Miêu gia Chu Lệ Hoa đã nhiều lần nói với bọn họ, trong miệng luôn lẩm bẩm trước kia không nói cho bọn họ biết, cho rằng không dùng đến, hối hận thì đã chậm, mới khiến cho Diệp Giai nhảy vào hố lửa.Bọn hắn đã biết Miêu gia lúc trước đã làm nên trò gì, hiện tại không thể nhìn Diệp Giai ở đây làm trò.Hai người chống đỡ Diệp Giai."Các người làm gì? Các người thả tôi ra!" Diệp Giai dốc sức liều mạng giãy dụa: "Tô là chị, là em gái của hai người! Hai người vậy mà giúp đỡ cô ta đối phó với tôi! Hai người còn có lương tâm hay không!""Em gái của tôi, chỉ có một mình Diệp Lị." Diệp Thần đột nhiên nói ra.Đã biết ân oán của Miêu gia cùng Diệp gia, lại nhìn Diệp Giai, hắn cũng tức giận.Diệp Giai sững sờ mà nhìn Diệp Thần, hô to một tiếng: "Ai nha tôi đau bụng!"Tiếng kêu sắc nhọn, dọa cho mấy đứa nhỏ trong phòng hoảng sợ.Hoa Chiêu liếc nhìn cô ta một cái, cô cảm thấy Diệp Giai đã hoàn toàn vò đã mẻ lại sứt, từng chút khôn khéo, khéo đưa đẩy trước kia đã không còn.Diệp Giai kỳ thật vẫn có mặt mũi đấy, chỉ có điều cô ta không dùng mà thôi.Bởi vì dùng cũng vô dụng."Nhìn xem nhìn xem, náo thành bộ dáng gì nữa, chẳng ra cái thể thống già cả." Bị Hoa Chiêu kéo đi ra ngoài, Miêu Cương vậy mà còn tiếp tục nói.Động tác của Diệp Thần cùng Diệp Lị dừng lại.Diệp gia giãy giụa ra khỏi bọn hắn chạy vào trong phòng, không có ai phản ứng, cô ta liền "Bịch" một tiếng quỳ xuống."Ông nội, cháu sai rồi! Ông nội nể mặt chắt trai, tha thứ cho cháu đi!" Cô ta ôm bụng khóc ròng nói.Miêu Cương cũng quay đầu nhìn Diệp Chấn Quốc: "Diệp gia cùng Miêu gia hiện tại lại có hậu nhân rồi, ông không thể nể mặt bọn nhỏ mà tha thứ cho những bọn tiểu bối này? Tôi cũng sắp chết rồi, cái gì cũng không cầu, chỉ cầu bọn hắn bình an là tốt rồi."Diệp Chấn Quốc nặng nề mà nhìn ông không nói lời nào, không biết là tức giận đến không biết nói cái gì cho phải, hay là chẳng muốn nói.Miêu Cương lại gõ nhẹ cây gậy.Không để yên rồi hả? Hoa Chiêu cũng không kéo ông ta nữa, ông già này một bộ quân tử bị bắt nạt vừa thấy cô ta tức giận."Thực sự cái gì cũng không cầu, vậy im lặng ở lại đó là tốt rồi, đến thủ đô làm gì?" Hoa Chiêu nói.Bọn hắn nếu trung thực co lại ở thủ đô, khả năng cô cả đời cũng không nhận ra bọn hắn.Miêu lão gia tử dừng lại, cúi đầu nhìn cô.Hoa Chiêu đã đem tay buông lỏng ra, đứng cách ông ta xa một chút."Bọn nhỏ dù sao cũng phải sống. . ." Ông ta nói ra."Cho nên vẫn có điều muốn cầu, vậy đừng nói đến đường hoàng như vậy, tất cả mọi người đều là người thông minh, nói chuyện đừng âm dương quái khí." Hoa Chiêu nói.Miêu Cương cúi đầu nhìn Hoa Chiêu, cũng không nói ra lời.Bất kể lúc thịnh hay lúc suy, chưa từng có tiểu bối nào nói chuyện với ông ta như thế này."Các người nhìn cô ta! Cô ta nói chuyện quá phận như vậy các người không nghe thấy sao! Tôi gả cho người ta các người lại đem tôi trục xuất khỏi gia tộc! Các người cũng quá phân biệt đối xử rồi! Tôi đến cùng cũng là huyết mạch của Diệp gia!" Diệp Giai ngồi dưới đất, khóc đến thương tâm.Đã mất đi mới biết quý trọng.Lúc là một phần của Diệp gia cô ta cũng không cảm thấy gì, ăn uống chỉ tốt hơn người bình thường một chút, phòng ở vẫn phải thuê đấy, phương diện khác không có bất kỳ ưu đãi nào.Muốn thi vào đại học còn phải dựa vào chính mình nghĩ biện pháp. . . .Kết quả thi đậu còn không cho đi!Cô ta cảm thấy thân phận Diệp gia cũng chỉ có như vậy.Nhưng bị đuổi ra khỏi Diệp gia rồi, rốt cuộc cô ta cũng cảm nhận được với tư cách một người bình thường, với tư cách một người không có nhà mẹ đẻ có bao nhiêu khó khăn.Miêu gia cũng muốn dày vò chết cô ta!Nhưng Miêu Bân đối với cô ta rất tốt, vì đứa nhỏ trong bụng, vì thể diện, vì Miêu Bân, cô ta không thể ly hôn.Cô ta vẫn phải trở lại Diệp gia, là người hữu dụng đối với Miêu gia, để cho Miêu gia để mắt đến cô ta! Cung phụng cô ta!Gần sang năm mới, Diệp Giai khóc đến làm cho mọi người khó chịu."Câm miệng! Đi ra ngoài!" Diệp Thành đột nhiên hô.Chu Lệ Hoa không ở đây, ông ta mắng Diệp Giai là thích hợp nhất, rốt cuộc cũng là cha ruột.Diệp Giai liếc ông ta một cái, tiếng khóc dừng lại, một giây sau khóc đến lớn tiếng hơn!Diệp Thành cũng không có biện pháp rồi.Nó mang thai, để cho người ta kéo đi ra ngoài sao?Ông ta nhìn Hoa Chiêu, sợ Hoa Chiêu động thủ với Diệp Giai.Rốt cuộc cũng là con gái của ông ta.Hoa Chiêu đi về phía Diệp Giai.Diệp Giai lại càng hoảng sợ, dừng khóc, la lớn: "Cô làm gì? . . . Hắt xì! . . . Hắt xì! . . . Hắt xì!"Cô ta đột nhiên hắt xì liên tiếp mấy cái, làm thế nào cũng không ngăn được.Hoa Chiêu thừa cơ đem cô ta từ trên mặt đất kéo lên, kéo đi ra ngoài.Lúc đi ngang qua cửa ra vào, còn túm lên Miêu Bân đang thành thật đứng đó.Miêu Bân không dám cùng Hoa Chiêu động thủ, luôn làm người thành thật, ngoan ngoãn bị cô kéo đi ra ngoài."Láy nữa ông nội của anh cũng sẽ ra, sau đó các người đi nhanh lên, còn dám bước vào cửa một bước, tôi chặt chân các người. Đối với anh, tôi có thể hạ thủ được." Hoa Chiêu nhìn Miêu Bân nói.Điểm ấy Miêu Bân tin, ánh mắt của cô quá lạnh rồi."Hắt xì! . . ." Diệp Giai vung vẩy tay muốn phản kháng, muốn nói chuyện.Nhưng người đã từng hắt xì cũng biết, hắt xì hơi liên tục, thân thể cùng đầu óc đều không thể khống chế, cô ta không thể làm quá nhiều động tác, cũng không thể nói chuyện.Hoa Chiêu đem Diệp Giai giao cho Miêu Bân, xoay người đi.Hai cảnh vệ viên nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng không dám đi vào nữa.Vậy mà khinh địch như vậy đã bị người ta mang về. . . . Sắc mặt Miêu Bân không tốt, ngữ khí quan tâm nói: "Sao em đúng lúc này lại hắt xì vạy hả? Còn không dừng lại được?""Em. . . . Hắt xì!" Diệp Giai nước mũi nước mắt đều chảy ra, cô ta cũng không muốn ah! Cô ta cũng không biết!Lúc Hoa Chiêu trở về, Miêu Cương còn chống gậy đứng ở nơi đó nói nói nói.Trong phòng ngoại trừ cô, không ai kéo ông ta đi ra ngoài.Nếu đây là kẻ thù bình thường đã sớm đánh ra ngoài.Nhưng ông ta là cha của Miêu Lan Chi, ông ngoại của Diệp Danh cùng Diệp Thâm, ai động thủ với ông ta đều không thích hợp."Lão gia tử, tôi da mặt dày, tôi không sợ người khác nói tôi không lễ phép, việc này nếu truyền đi, người biết rõ tiền căn hậu quả sẽ nói tôi quá lễ phép rồi." Hoa Chiêu ngắt lời ông ta."Cho nên ông tự mình đi? Hay để tôi kéo ông đi ra ngoài?" Cô nói ra.Miêu Cương câm miệng nhìn cô."Tiểu Thâm thật sự cưới được người vợ tốt." Ông ta nói ra."Khen ngợi tôi cũng vô dụng, ông còn ba giây cân nhắc." Hoa Chiêu nói: "1. . ."Miêu Cương trừng mắt.Thật sự quá không cho ông ta mặt mũi!Ông ta lớn tuổi như vậy rồi, vậy mà lại để cho người ta đếm số 123?Bất quá ông ta cảm thấy Hoa Chiêu nói được thì làm được.Cho nên ông ta không nói nhảm nữa, quay đầu nhìn Miêu Lan Chi nói: "Cha bị bệnh nặng, bác sĩ nói tối đa còn có ba tháng, cha đến thủ đô thăm con. . . . Nếu như con còn nhớ mẹ mình, nhớ tuổi thơ, hãy đến thăm cha."Ông ta nói xong cũng không nhìn những người khác, chống gậy run run rẩy rẩy mà thẳng bước đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận