Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 900 - Cô Có Bị Bệnh Không Vậy.



Chương 900 - Cô Có Bị Bệnh Không Vậy.



Chương 900: Cô Có Bị Bệnh Không Vậy.Chu Lệ Hoa nhìn Khâu Mai đang trong cơn giận dữ, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.Chính mình trước kia thường bởi vì Hoa Chiêu mà tức giận, có lẽ chính là như vậy.Lời Khâu Mai nói, cũng không phải là không có đạo lý. . .Vốn, chính mình cũng nên nghĩ như vậy.Lúc trước nếu Hoa Chiêu cho Đỗ gia rượu thuốc, hiện tại Diệp gia chính là ân nhân của Đỗ gia, nhà các bà sao sẽ phát sinh loại chuyện tai bay vạ gió này?Nhưng chết qua một lần, uống hết một rượu thuốc Hoa Chiêu tự tay rót lại sống lại, bà ta không mở miệng nổi rồi.Lại mắng Hoa Chiêu, bà ta cảm giác mình cũng không phải là người rồi.Hoa Chiêu không cho Đỗ gia rượu thuốc cũng đúng, những chuyện Đỗ gia làm với cô ta kia, cô ta đã có cừu oán với bọn hắn, sao còn đi cứu kẻ thù?Nếu như là bà ta, bà ta cũng không cứu."Đây là lời của một con người nói sao? Bắt con của cô chính là Đỗ Triêu Sinh! Nếu không phải Diệp Danh kịp thời đuổi tới cứu được thằng bé, nếu không phải Hoa Chiêu nghiên cứu ra rượu thuốc, con của cô đã không còn! Ai là ân nhân ai là kẻ thù, cô không phân biệt được sao?"Chu Lệ Hoa nói ra.Khâu Mai kinh ngạc mà nhìn bà ta.Diệp Giai Diệp Lị cũng giống như không biết mẹ mình vậy.Lời này ai nói ra các cô cũng không kỳ quái, duy chỉ có Chu Lệ Hoa nói ra, các cô quả thực đã gặp quỷ!Tự Chu Lệ Hoa cũng có chút xấu hổ."Khục, tôi nói câu nào sai sao? À?"Cái này, xác thực cũng không có."Thế nhưng mà nếu như không phải Hoa Chiêu, con của tôi cũng sẽ không bị bắt!" Khâu Mai nói ra."Cô đây là không nói đạo lý rồi." Chu Lệ Hoa nhíu mày nhìn cô ta.Khâu Mai cao thấp quét mắt nhìn bà ta, vậy bà ta phân rõ phải trái? Bà ta đây là được Hoa Chiêu cứu, mở không nổi miệng rồi.Xem ra lần này không dùng được bà ta, chỉ có thể chính mình đến."Tôi mặc kệ, bảo bảo nhà ta bởi vì cô ta mà không may chịu tội lớn, cô ta phải phụ trách!" Khâu Mai ôm đứa nhỏ đi tìm Hoa Chiêu."Các con nhanh ngăn cô ta lại! Khục khục khục ~" Chu Lệ Hoa hô.Trước đó trong trận hoả hoạn, cuống họng bà ta bị hun đầy khói.Hơn nữa trước đó lại trúng độc bị dọa, hiện tại toàn thân bà ta không có chút khí lực nào, nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi phát sợ.Diệp Giai Diệp Lị nghe lời tiến lên đi ngăn cản Khâu Mai, nhưng đâu ngăn được?Trước kia Khâu Mai ở nhà tuy cũng là đại tiểu thư, nhưng cũng không được yêu chiều như Diệp Giai Diệp Lị.Khâu Mai từ nhỏ đến lớn cũng đã làm không ít việc, có rất nhiều khí lực, lúc tính tình bộc phát, một người đàn ông cũng ngăn không được.Hơn nữa Diệp Giai Diệp Lị cũng chỉ ngăn cho có, Khâu Mai đi tìm Hoa Chiêu phiền toái, các cô rất thích ý ở một bên xem cuộc vui, sao phải ngăn trở?Nếu không phải mẹ ruột ngăn cản các cô, các cô còn muốn cầm chuyện của Chu Lệ Hoa đi tìm Hoa Chiêu làm ồn ào."Các con. . . Ai." Chu Lệ Hoa nhìn Diệp Giai Diệp Lị thở dài."Được rồi, mẹ đi nghỉ ngơi." Chu Lệ Hoa không nhìn các cô, trực tiếp đi tới gian phòng trước kia của bà ta cùng Diệp Thành.Chết qua một lần, rất nhiều chuyện bà ta đều đã nhìn ra.Trước kia bà ta còn cho rằng khi bước vào gian phòng này bà ta sẽ rất đau lòng, nhưng cũng không có.Bà ta mặc nguyên quần áo ngã xuống giường, vừa nằm xuống đã ngủ, chỉ chốc lát sau tiếng ngáy nổi lên bốn phía.Khâu Mai đi tới bên ngoài nhà Hoa Chiêu."Hoa Chiêu! Cứu mạng ~" Cô ta vỗ cửa lớn, tiếng la thê lương.Mấy ngọn đèn gần xa lập tức được bật sáng, hàng xóm đi ra xem náo nhiệt.Hoa Chiêu vừa nằm xuống, thở dài mà ngồi dậy, cô có nên dọn nhà không?Ân, chuyện này có thể được nha.Căn nhà bên cạnh Bắc Hải lớn hơn ở đây, lại đẹp hơn, xung quanh còn có công viên, ông nội đi ra ngoài đi tản bộ cũng thuận tiện.Mấu chốt là thanh tịnh!Hô cứu mạng cái gì? Diệp Danh lúc trước cho Diệp Gia Khánh uống hết bao nhiêu rượu thuốc cô đã nhìn thấy, chút thuốc ngủ kia đã sớm giải rồi.Hiện tại mắt nhỏ của đứa bé linh hoạt mà đảo quanh, nghĩ mãi mà không rõ mẹ hô ai cứu mạng, cứu mạng ai.Hoa Chiêu cũng thông qua tử kim đằng ở cửa ra vào mà nhìn thấy."Không thấy! Tôi mệt mỏi, ai cũng không gặp!" Cô hô.Người vệ sĩ vừa định xin chỉ thị đã nghe thấy, lập tức đem Khâu Mai ngăn ở ngoài cửa, mặc kệ cô ta nói như thế nào đều không mở cửa.Khâu Mai nóng nảy, hô lớn nói: "Hoa Chiêu! Cô còn có lương tâm hay không! Con của tôi bởi vì cô mà thiếu chút nữa chết rồi!"Xung quanh có tiếng mở cửa vang lên, là hàng xóm.Đứng ở trong sân nghe chưa đủ nghiền rồi, bọn hắn muốn xem hiện trường.Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, lại mặc quần áo tử tế đi ra ngoài."Cô ta náo loạn cái gì? Gia Khánh có chuyện?" Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư đã thức dậy, Diệp Thư hỏi Hoa Chiêu.Bởi vì Hoa Chiêu nói không gặp, các cô cũng không đi mở cửa."Nhìn xem sẽ biết."Hoa Chiêu đi qua mở cửa.Đã thấy cô, Khâu Mai lập tức lại thay đổi một biểu căm ủy khuất: "Hoa Chiêu, Gia Khánh hôm nay không may gặp tội lớn rồi, cầu xin cô cứu nó.""Độc đã giải rồi, hiện tại trạng thái của đứa nhỏ cũng không tệ, nếu cô lo lắng..., hãy đưa nó đi gặp bác sĩ." Hoa Chiêu nói ra."Trúng độc là chuyện đáng sợ cỡ nào, thằng bé chỉ là thoạt nhìn không tệ, bên trong đến cùng có bệnh gì hay không căn bản nhìn không ra, có lẽ kiểm tra cũng kiểm tra không ra, đều là người làm mẹ đấy, cô hãy hiểu cho tâm tình của tôi." Khâu Mai nhìn Hoa Chiêu khóc ròng nói."Cho nên?" Hoa Chiêu hỏi."Cho nên, cầu xin cô cho tôi mấy lọ rượu thuốc, tôi cho thằng bé dùng, giải trừ hết chất độc còn dư." Khâu Mai nói ra.Cô ta tìm Hoa Chiêu náo, náo cái gì? Chẳng lẽ chỉ đến mắng một chầu cho hả giận?Cô ta mới không ngây thơ như vậy.Làm loạn không có lợi, cô ta mới không làm.Muốn cho Hoa Chiêu thích cô ta, cho cô ta chút chỗ tốt quá khó khăn.Cô ta ở trong mắt Hoa Chiêu không một chút ấn tượng tốt nào, cô ta biết rõ.Cho nên không bằng thực tế chút.Một lọ rượu thuốc hiện tại ở chợ đêm bán được bảy tám vạn, về sau khả năng còn tăng rất cao.Mà con trai cô ta trúng độc, muốn thanh dư độc, bao nhiêu bình mới có thể thanh trừ sạch sẽ, đã khó mà nói rồi.Ah ~ Hoá ra là vì cái này.Hoa Chiêu nhìn Gia Khánh nói: "Độc đã giải hoàn toàn, không cần củng cố.""Giải được hay chưa đấy, cô cũng không phải bác sĩ, coi như là bác sĩ cũng không dám liếc mắt liền có kết luận, cô không thể khẳng định."Giọng Khâu Mai đã không tốt rồi, mềm không được, cô ta sẽ cứng rắn đấy."Trong tay cô rõ ràng còn có rượu thuốc! Lúc Đỗ gia đến cầu cô lại không bán! Mắt nhìn người ta một nhà già trẻ bệnh chết! Làm cho người Đỗ gia bắt con của tôi cùng mẹ chồng đến đổi rượu thuốc, hiện tại làm cho con của tôi trúng độc cô lại không chịu trách nhiệm! Cô có còn là con người hay không!""Ồ!""Đỗ gia lại làm nên trò gì?""Trong tay Hoa Chiêu còn có rượu thuốc?"Hoa Chiêu nghe thấy hàng xóm tốp năm tốp ba mà thảo luận lấy.Cô đã biết có thể như vậy.Ngoại trừ một câu cuối cùng, lời Khâu Mai nói đều là lời nói thật, nhưng đã có cảm giác đổi trắng thay đen.Lúc này, không, mặc kệ lúc nào, thân phận của cô, thanh danh của cô đều rất quan trọng đấy, không cho phép người khác bôi đen.Cho nên cô đi ra gặp cô ta.“Đồ quan trọng như vậy tôi chừa lại một chút để bảo vệ tính mạng thì có gì sai sao? Tôi hạ độc người Đỗ gia sao?"Bọn hắn xin thuốc không thành, bắt con của cô hạ độc, mà tôi đã cho con của cô giải độc, hiện tại cô ngược lại thay người Đỗ gia nói chuyện, đến oán trách tôi."Hoa Chiêu khinh bỉ nhìn Khâu Mai: "Cô có bị bệnh hay không vậy?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận