Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1285 - Nhà Cũ Biến Thành Đại Tạp Viện



Chương 1285 - Nhà Cũ Biến Thành Đại Tạp Viện



Chương 1285: Nhà Cũ Biến Thành Đại Tạp ViệnSáng sớm hôm sau, tất cả mọi người cùng nhau xuất phát.Diệp Danh cũng không chạy trốn được nữa.Sáng sớm Miêu Lan Chi đã chặn anh ở cửa, không cho anh đi nơi khác, bắt anh đi theo.Diệp Danh biết cửa ải này trốn không thoát, nên ôm đứa nhỏ không buông tay.Không phải chỉ là mấy cô nhóc sao? Anh sợ à?Anh chỉ sợ rắc rối thôi.Mấy người ngồi xe, đi tới bên ngoài nhà Đinh Lan, kết quả phát hiện nơi đó đã bị phá dỡ, xây thành một trường mẫu giáo.Một chút hình dạng ban đầu cũng không tìm thấy."Thôi thôi." Đinh Lan nói: "Thời đại thay đổi, căn phòng cũ kia cũng không có cách nào ở được, quên đi, tôi có thể trở về thủ đô là được rồi.”Bà xuống xe, đi dạo một vòng mới lên xe.Ngụy Phương cũng xúc động sinh tình, đột nhiên cũng muốn trở về nhà cũ của mình xem một chút.Đây không phải là chuyện lớn gì, Miêu Lan Chi cũng muốn trở về xem một chút.Năm đó bà cũng thường xuyên đến nhà hai người chị em chơi.Chiếc xe nhanh chóng đến nơi.Kết quả ngôi nhà năm đó của Ngụy gia đã biến thành một tạp viện lớn."Tôi nhớ rõ năm đó đã bán cho một hộ gia đình họ Lưu, cũng không biết người nhà kia thế nào rồi." Ngụy Phương cảm thán nói.Bà ta đang nói, một người phụ nữ hơn 40 tuổi đi ngang qua các bà, nghe được lời nói của bà ta đã nhìn bà ta một cái, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Dì, dì có ý gì? Căn nhà này trước đây là nhà dì sao? Sau đó các người bán cho một hộ gia đình họ Lưu?”Ngụy Phương hoảng sợ, nhưng bà ta nói không có gì sai."Đúng vậy, là như vậy." Bà ta nói."Ai nha dì! Cuối cùng tôi đã tìm được dì!" Người phụ nữ đột nhiên nắm tay Ngụy Phương, chặt chẽ không buông tay.Cô ta hét lên trong sân: "Cha ơi! Mẹ ơi! Đã tìm được người Ngụy gia! !”Trong gian thứ ba của chính phòng đại viện, cửa đột nhiên bị hất ra, mấy người vọt ra.Những người khác nghe thấy âm thanh cũng vây quanh để xem.Ngụy Phương sợ tới mức rụt tay về phía sau."Không có việc gì dì, dì đừng sợ! Chúng tôi không làm gì, chỉ có một điều muốn làm phiền dì!” Người phụ nữ nói."Có chuyện gì vậy? Cô buông tay ra nói là được.” Ngụy Phương nói.Làm sao có thể buông tay được, đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng xuất hiện, buông tay ra bà ta chạy mất thì làm sao bây giờ?Hai người già tóc bạc trắng đã đứng trước mặt Ngụy Phương, nhìn chằm chằm bà ta.Nhưng đã 40 năm rồi, bọn hắn căn bản nhận không ra nữa.Chỉ có thể tự giới thiệu bản thân: " Tôi là Lưu Đông, năm đó chúng tôi mua nhà của nhà họ Ngụy, là cô sao?” Ông già hỏi.Ngụy Phương cũng không có ấn tượng với ông già này, nhưng bà ta biết năm đó nhà mình quả thật đã bán cho một người tên là Lưu Đông.Lưu Đông nhỏ hơn cha bà ta mười tuổi, nhà đông con nên phải chuyển nhà vì phòng ở ban đầu không đủ cho mọi người, mua căn nhà tương đối lớn này."Tôi là Ngụy Phương, cha tôi tên là Ngụy Hoa." Ngụy Phương nói."Ôi! Thật sự là người Ngụy gia! "Hai ông bà lão và mấy người đàn ông tuổi tác không nhỏ phía sau đều rất kích động.Làm cho mọi người hoang mang.Lưu Đông cũng không vòng vèo, trực tiếp hỏi: "Hợp đồng mua bán năm đó cô còn giữ không? Cô có thể ra ngoài làm chứng với tôi, ngôi nhà này là của tôi không?”Ông ta khẩn trương nhìn Ngụy Phương.Ngụy Phương sửng sốt, hợp đồng mua bán của bọn hắn không còn?Bà ta còn chưa nói gì, người xem náo nhiệt bên cạnh đột nhiên không chịu."Cái gì mà của ông? Ngôi nhà này là của chúng ta! Tất cả chúng ta! Phía trên đã phân cho chúng tôi, tất cả chúng tôi đã sống ở đây vài chục năm rồi, chính là của chúng tôi!”"Mà chúng tôi cũng không ở không! Chúng tôi đã trả tiền thuê nhà!”Các người một tháng tự nhiên được mấy chục đồng, từ trên trời rơi xuống, ông còn muốn thế nào nữa?"Sao lại tham lam như vậy! Chỉ nghĩ cho mình, mặc kệ sống chết của người khác!"Người nhà họ Lưu đen mặt, không lên tiếng.Người phụ nữ đang lôi kéo Ngụy Phương không nhịn được mà quay đầu lại mắng: "Còn nhắc đến tiền thuê nhà, nhà cô 10 năm nay chưa từng trả tiền thuê nhà! Chúng ta hãy tính toán một chút, 5 đồng một tháng, 10 năm 600 đồng, cô đưa tiền cho tôi ngay bây giờ, tôi sẽ cho phép cô ở!"Người phụ nữ hét lên "dừng" một tiếng: "Cũng không phải một mình tôi không đưa tiền thuê nhà, họ cũng không đưa đấy! Nếu bọn hắn đưa tôi cũng đưa! Dựa vào cái gì mà chỉ đòi một mình tôi?”Người phụ nữ Lưu gia liền xoay người nhìn một đám người hô: "Nhà các người bao lâu rồi không trả tiền thuê nhà, nhà tôi đều nhớ kỹ! Thiên hạ này có đạo lý ở nhà người khác sao? Hoặc là các người đưa tiền! Hoặc là làm theo mệnh lệnh ở trên, chuyển ra ngoài đi! Trả lại căn nhà cho chúng tôi! "Đám đông không một ai lên tiếng, còn liếc cô ta trắng mắt.Nếu mắng vài câu mà có tác dụng, viện này sớm trống không rồi.Bọn họ sẽ không đi, chỗ mới quá xa, bọn họ không quen, bọn họ đã quen với cuộc sống ở chỗ này.Hơn nữa bọn hắn muốn nhìn chằm chằm Ngụy Phương.Bây giờ phía trên bắt đầu trả lại "nhà cho thuê" năm đó, xung quanh rất nhiều nhà đã trả lại.Một nguyên nhân khác khiến bọn họ hợp tình hợp lý không đi, là Lưu gia không có biện pháp chứng minh căn nhà này là của bọn họ.Giấy chứng nhận bất động sản chỉ là một mảnh giấy, đã mất.Mà cục quản lý nhà đất lại viết tên, là Ngụy gia!Bọn họ ở nhà Ngụy gia, dựa vào cái gì mà đưa tiền cho người Lưu gia? Trả tiền thuê nhà? Không đời nào!Năm đó bởi vì đủ loại nguyên nhân, người Lưu gia cũng không kịp thời sang tên, về sau đã không kịp nữa.Ngụy Phương trầm mặc, không lên tiếng.Nhà họ Lưu và hàng xóm xung quanh đã cãi nhau.Hoa Chiêu thường xuyên gặp phải loại tình huống này, hai năm gần đây cô mua nhà, đều là loại lúc trước bên trên cho thuê giờ trả lại.Chủ nhà ban đầu cũng không muốn giữ ở trong tay nữa, những người thuê nhà luôn muốn ở lại, vì vậy dứt khoát bán đi, thay đổi nơi ở khác, hoặc để tiền trong túi mình mới an tâm.Trận chiến trước mắt này, Hoa Chiêu đã đoán ra bảy tám phần."Chúng ta đi ra ngoài nói." Cô nói.Người phụ nữ Lưu gia lập tức không ồn ào nữa, nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta đi ra ngoài nói, những người này đều không nói đạo lý, không để ý tới bọn hắn!"“Không được đi! Các ngươi muốn thương lượng âm mưu quỷ kế gì? Ngôi nhà này được bên trên phân cho chúng tôi! Các người dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi ở?" Người phụ nữ đang hét rất cách Hoa Chiêu rất gần, mấy chấm nước bọt đã sắp phun lên mặt Hoa Chiêu.Hơn nữa cô ta cũng hét to về phía Hoa Chiêu.Hoa Chiêu phẩy phẩy cái quạt trong tay, nói: "Nghe lời bên trên nói như vậy, phía trên nói các người chuyển, sao các người không chuyển?”Người phụ nữ nghẹn họng và hét lên: "Ai cần cô lo! Cô là ai à? Dựa vào cái gì quản việc của chúng tôi!"Diệp Danh nhíu mày, ngăn trước mặt Hoa Chiêu, nói: "Đi thôi, đừng để ý tới bọn họ."Nói gì với những người này? Không thể nói được gì, nếu họ là người phân rõ phải trái thì đã sớm chuyển đi rồi.Căn nhà này bất kể là của Lưu gia hay là Ngụy gia, tóm lại không phải của bọn họ! Lúc trước đã nói là cho bọn họ thuê, không phải cho bọn họ!Bây giờ tiền thuê nhà không trả, nhà cũng không trả, sống lâu thì là của họ?Ngụy Phương xoay người rời đi.Người Lưu gia vội vàng đuổi theo.Trong viện có mấy người muốn xông ra ngăn cản, luôn cảm giác bọn họ vừa đi, phòng ốc này sẽ không giữ được!Nhưng Hoa Chiêu ra đường, bên cạnh luôn mang theo người.Vừa rồi chẳng qua là ở bên ngoài đám người không lộ ra.Lưu Minh và Chu Binh lập tức mang theo vài người tiến lên, khí thế vừa mở ra, vài người không nói lý lẽ trong đám người này liền chấn động.Đoàn người cũng không đi xa, ra khỏi ngõ không xa có một tiệm cơm, Hoa Chiêu dẫn người đi vào.Không phải giờ cơm, trong nhà hàng ngược lại thanh tĩnh, không có phòng riêng có thể nói chuyện.Lưu Đông còn đang khẩn trương chờ đáp án: "Hợp đồng mua bán năm đó, các người còn giữ lại không? Có thể lấy ra cho tôi dùng không."Ông ta hỏi có chút lo lắng đề phòng, nếu Ngụy Phương không cho, hiện tại lật lọng nói phòng này vẫn là nhà cô ta, vậy ngay cả phòng đơn hiện tại ông ta cũng không giữ được



Bạn cần đăng nhập để bình luận