Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 294 - Hi Vọng.



Chương 294 - Hi Vọng.



Chương 294: Hi Vọng.Trương Quế Lan không phải đi một mình đến đấy, bà mang theo Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng Đại Cần.Hoa Chiêu cùng Tiểu Cần không đi.Hoa Chiêu vốn lo lắng, muốn đi cùng bà vài ngày, nhưng Trương Quế Lan không cho, mấy ngày nay cô đã vất vả rồi, bà sợ Hoa Chiêu mệt mỏi.Về phần Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng Đại Cần, là bọn chúng muốn đi.Bởi vì Hoa Chiêu nói, hạt hướng dương trong nhà bọn hắn cũng có thể bán, bán 1 chén, cho bọn hắn 1 mao tiền.Mấy đứa nhỏ thiếu chút nữa thì cao hứng điên rồi, bọn hắn rốt cuộc lại có thể kiếm tiền tiêu vặt rồi.Cho nên hôm nay bọn hắn cũng cùng tới để học tập.Hoa Chiêu dặn đi dặn lại, đem các phương pháp phòng lừa gạt đều nói cho bọn hắn, mới không thế nào yên lòng mà để cho bọn hắn cùng đi theo mẹ một lúc.Hơn nữa đã nói, rạp chiếu phim bọn hắn có thể đi, nhà ga kiên quyết không thể đi, chỗ kia dễ dàng lạc mất đứa nhỏ.Trương Quế Lan cũng rất sợ bọn nhỏ bị lạc mấy đấy, ngày đầu tiên cũng chưa cho bọn nhỏ hạt hướng dương để chúng tự bán, chỉ cho mấy đứa đi theo bên người bà học tập.Chưa kể, có mấy đôi mắt trông mong được học tập của bọn nhỏ, lá gan của bà càng lớn hơn.Hơn nữa, bà cũng không phải là chưa từng bán qua cái gì.Trương Quế Lan ban ngày làm một cái túi bao tải lớn giống như những người bán hàng rong khác, treo trước người, bên trong tràn đầy hạt hướng dương, bao bên ngoài một tầng chứa đầy tờ báo đã gấp lại.Người khác vừa nhìn đã biết rõ bà đang làm gì.Không đợi Trương Quế Lan tự mình chào hàng, liền có một cô gái trẻ cùng một chàng trai đi tới, hỏi bà: "Hạt hướng dương này bán thế nào?""5, 5 mao một ly." Trương Quế Lan lần đầu tiên mở miệng, vẫn còn có chút khẩn trương. Không phải vì bán hàng mà khẩn trương, là do quá mắc.Đối phương cũng rất kinh ngạc: "5 mao? Bao nhiêu chén?" Hắn cho rằng cái chén của Trương Quế Lan lớn hơn so với những người khác.Trương Quế Lan lấy ra một cái chén cùng những người bán hàng rong khác giống y như đúc, là một kiểu dáng thường thấy nhất ở cung tiêu xã.Người trẻ tuổi hai mắt trừng lại càng lớn: "5 mao 1 chén?""Đi nhanh đi, chúng ta tìm người khác mua!" Cô bạn gái bên cạnh anh ta tức giận nói."Chị gái, hạt hướng dương của nhà em không giống với nhà người ta, đặc biệt thơm, không tin chị nếm thử một chút." Đại Cần đột nhiên nói ra.Trên người cô bé còn có một cái túi nhỏ đựng đầy hạt dưa, được chị gái tặng trước khi rời đi, và đã đồng ý rằng hạt dưa trong này sẽ bán mà phân phát cho những ai muốn nếm thử, mỗi người một nắm nhỏ.Cô bé không để Triệu Quế Lan lấy hạt cho người khác ăn thử, bàn tay của bà ấy rất to…Hoa Chiêu đã chỉ cho bọn họ một ít kỹ xảo, nói ví dụ như người nào có thể cho, người nào không thể cho, hơn nữa phải nhớ kỹ, một người chỉ thử một lần, những người thích chiếm tiện nghi thì không cần phản ứng.Đem một ít hạt hướng dương nhét vào trong tay cô gái trẻ, Đại Cần lại mỉm cười ngọt ngào, cô gái cũng không tức giận lập tức muốn đi nữa."Hạt hướng dương này không cần tiền a?" Cô gái niết lấy một chút hạt trong tay cẩn thận mà hỏi thăm."Không cần tiền, ăn thử miễn phí." Đại Cần nói ra.Đã nói như vậy, cô gái an tâm, cầm lấy một hạt nếm nếm.Ồ? Thật đúng là không giống với những chỗ khác!Cô gái đứng gặm ken két một chầu, chỉ chốc lát một ít hạt hướng dương đã không còn.Người bạn bên cạnh lúc này mới nhớ tới hỏi cô: "Ăn ngon sao?"Cô gái nhất thời hơi ngượng ngùng, muốn nói là ngon nhưng cũng nghĩ là đắt quá, không dám nói thật với bạn trai đi hẹn hò buổi đầu tiên. Lỡ may anh ấy cảm thấy mình tiêu xài hoang phí thì làm sao bây giờ?Người đàn ông cho rằng không ngon nên đinh đưa cô đi.“Anh trai, anh cũng thử xem.” Đại Cần nhét vào trong tay anh ta một nắm hạt hướng dương khác.Là miễn phí đấy, anh ta liền nếm thử nó.Sau đó anh liền không thể đi được rồi.5 mao tiền một chén, có chút đắt tiền, nhưng là lần đầu hẹn hò, không thể cho bạn gái lưu lại ấn tượng không tốt."Cho tôi 2 chén." Người thanh niên nói.Trương Quế Lan có chút kinh hỉ, không nói hai lời, liền gói kỹ 2 bao hạt hướng dương.Giấy bà dùng cũng là giấy báo bình thường, Hoa Chiêu không làm chiêu trò gì, cũng không vẽ hình hạt hướng dương thơm như lúc trước.Lúc này vẫn không thích hợp để phát triển nhãn hiệu, cây to đón gió, cô cũng không muốn làm "Kẻ đần" thứ hai.Dù sao cái cô bán không phải là nhãn hiệu mà là phẩm chất, mà chất lượng của cô thì không ai có thể vượt mặt được.Khách hàng đầu tiên rời đi, Đại Cần bắt đầu chủ động mời chào khách hàng thứ hai.Đã được truyền động lực, cô bé chuyên môn chọn khách hàng là một nam một nữ mà giới thiệu, hơn nữa chủ động cho người đàn ông thử ăn, ngày hôm qua lúc quan sát cô bé đã phát hiện rồi, dùng tiền đều là đàn ông.Nhưng cũng có người từ chối, cảm thấy 5 mao tiền là quá mắc, ăn ngon cũng không mua. Có người lại không thiếu mấy mao tiền này. Chào hàng 10 người thì có thể có 5 người mua.Đến xem phim đấy, đều là những người không thiếu mấy mao tiền.Hạt hướng dương của Trương Quế Lan bán tương đối chậm, nhưng thời gian dần qua, suất chiếu đầu tiên chấm dứt, bà cũng bán được một nửa.Phim trong phòng cũng kết thúc, một nhóm người đi ra.Kết quả là, nhiều người đã đến thẳng chỗ Trương Quế Lan.Một bao ăn xong, căn bản cảm thấy không đủ, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy ăn ngon, liền muốn tiếp tục ăn.Thấy Trương Quế Lan còn chưa đi, bọn hắn vui chết mất."Lại đến 2 chén.""Tôi cũng muốn 2 chén.""Tôi muốn 4 chén.Nhiều người nói cùng một lúc.Mọi người vừa nhìn liền nóng nảy. Những người xung quanh đều là hướng về phía chỗ này mà đến hay sao? Mà Trương Quế Lan cũng không có nhiều nữa!Nhao nhao bỏ tiền, tranh nhau mua.Trương Quế Lan cuối cùng đã nhận được đai ngộ giống như những người bán hàng rong khác, bị bao vây.Đợi vòng người tản ra, hạt hướng dương đã bán xong rồi.Còn có người từ chỗ khác chạy tới, vốn có chút do dự muốn mua hay không, hiện tại thấy tình huống này, chỉ hận chính mình vừa rồi đi chậm rãi."Ngày mai bà lại đến chứ?" Có người hỏi."Đến, đến, 6 giờ tôi sẽ tới!" Trương Quế Lan nói."Vậy được, ngày mai mang nhiều hơn một chút.""Tốt tốt." Trương Quế Lan vui rạo rực, mang theo ba đứa bé về nhà.Bà không có quay trở lại nhà mình, đi thẳng tới nhà Hoa Chiêu, cùng cô chia sẻ tin tức này.Hoa Chiêu rất vui khi nhìn thấy nụ cười phấn khích trên gương mặt của Trương Quế Lan mà trước đây cô chưa từng thấy.Cuộc sống của mẹ lại tràn đầy hy vọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận