Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 927 - Là Ai.



Chương 927 - Là Ai.



Chương 927: Là Ai."Cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm nhìn nhìn rương hòm được chồng chất thành núi nhỏ trước mặt, tìm được một cái trong đó mang dấu hiệu đấy, mở ra, từ bên trong lấy ra một quyển sổ dày."Đây hình như đã viết lại rõ ràng chi tiết là những vật kia." Diệp Thâm nói ra: "Bất quá cũng không chỉ là rõ ràng chi tiết, em xem đi."Anh đưa quyển sổ cho Hoa Chiêu.Hoa Chiêu cẩn thận nhìn, phát hiện trong chẳng những ghi chép có đồ vật gì đó, còn ghi chép những vật này là làm sao mà có đấy.Ví dụ như, năm nào tháng nào ngày nào, nhận được nhiệm vụ ám sát xx tiền thù lao 100 kg vàng.Năm nào tháng nào ngày nào, nhận được nhiệm vụ xx, đạt được một bộ tác phẩm của Van Gogh.Năm nào ngày nào, nhận được nhiệm vụ xx. . . ."Những vật này đều là làm nhiệm vụ có được?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói: "Ta còn tưởng rằng là bọn hắn đoạt đấy, mua đấy, làm nhiệm vụ? Bọn họ là lính đánh thuê người của tổ chức sao?"Kỳ thật trong thế giới ngầm, có rất nhiều tổ chức lính đánh thuê, nhận các loại nhiệm vụ kỳ quái trên đời, không riêng gì giết người, còn có điều tra, hộ tống, bảo vệ cái gì đấy."Bất quá những điều này không liên quan gì đến chúng ta a?" Hoa Chiêu nói ra: "Một nhà Địch Luân đã ra khỏi thế giới của chúng ta, rốt cuộc cũng không có quan hệ gì nữa."Nói đến đây em ngược lại hiếu kỳ rồi, cả nhà bọn họ hiện tại thế nào rồi? Đã lâu như vậy, bọn hắn chắc cũng đã biết mình mất đồ chứ?"Diệp Thâm gật đầu: "Nửa tháng trước Mori ra viện về nhà, chuyện đầu tiên chính là đến tầng hầm ngầm xem xét. . . Sau đó nhà của hắn bị rất đông cảnh sát bao vây."Đồ đã mất sạch rồi nên cũng không ngại tiết lộ với công chúng rằng nơi này đã từng rất đặc biệt.Tuy nhiên, họ sợ gây chấn động xã hội, thực ra Địch Luân gia cũng sợ xấu hổ, mất mặt…Bọn hắn không nói rõ với bên ngoài là đã mất đi những gì, chỉ nói mất đi một thứ rất quan trọng cần điều tra."Tra ra cái gì không?" Hoa Chiêu hỏi."Cái này cũng không biết." Diệp Thâm nói.Hoa Chiêu gật đầu, dù sao cũng là năm 1981, vừa mở cửa, anh cũng có quá ít người ... tin tức sẽ không thông.Vậy cô cũng không quan tâm nữa, cô tiếp tục cúi đầu nhìn quyển sổ, Diệp Thâm đã cho cô xem, vậy trong này khẳng định có chỗ đặc biệt.Sổ quá dày, như vậy phải xem một ngày.Diệp Thâm trực tiếp giở đến tờ cuối cùng.Vào một ngày nọ trong năm nọ, nhận được nhiệm vụ giữ lại Tô Hằng. . . . Tiền thù lao 1 triệu đô."Ồ?" Hoa Chiêu lập tức kinh ngạc lên tiếng: "Có người ra 1 triệu đô muốn giữ lại anh, mà không phải giết anh, đây là nhiệm vụ gì vậy?"Đây không phải là một bản ghi chép nhiệm vụ, đây chỉ là bản ghi chép vật phẩm, trọng điểm là ở vật phẩm, đối với các nhiệm vụ để đạt được vật phẩm, khả năng đã được ghi chép kỹ càng ở nơi khác, nhưng ở đây cũng chỉ là một câu hoặc mấy chữ tình hình chung.Nhưng "giữ lại" cùng "Giết chết" khác nhau là rất lớn.Phía trước có mấy nhiệm vụ ám sát, giết chết chính là giết chết, không phải giữ lại.Giữ lại là giữ người sống."Anh đại khái đã đoán ra chuyện này." Diệp Thâm nói ra: "Mấy ngày cuối cùng theo chân bọn họ quần nhau, có lần Suzanna cùng O'neill ở phòng bên cạnh đàm luận, bị anh nghe thấy được.”"Hình như có người nói cho bọn hắn biết anh là thành viên hoàng thất nào đó, trong tay có bản đồ giấu bảo tàng, lại có người xuất tiền để cho bọn hắn giữ anh lại, hắn muốn ở trong nước an tâm đào bảo.""Làm sao có thể?" Hoa Chiêu buồn cười không giải thích được.Tổ tiên tám đời của Diệp Chấn Quốc cũng đã tra rõ ràng, tuyệt nhiên không có liên quan gì đến hoàng thất.Bằng không thì đồ được chôn dưới đất nhà cô cũng không phải chỉ là một chút đồ như vậy rồi."Có người nói bừa, chỉ vì muốn giữ anh lại, ai nhàm chán như vậy?" Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thâm nhìn cô vợ nhỏ càng ngày càng xinh đẹp.Ở trong phòng tối, cô lại như đang phát sáng vậy, chiếu sáng rạng rỡ.Anh thật sự hiểu được một câu tục ngữ do tổ tiên lưu lại, "Vẻ vang cho kẻ hèn này", có một sô người chính là có loại ma lực này."Anh cảm thấy nhiệm vụ này, không phải nhằm vào anh, mà là em." Diệp Thâm nói ra.Giữ anh ở nước ngoài làm gì? Kiếm tiền sao?Mục đích của đối phương là muốn anh ở lại nước ngoài, là không muốn cho anh về nước.Anh không về nước, có chỗ tốt gì?Trong tất cả các lời nói dối này, đối phương khả năng đã nói thật một câu, hắn muốn lưu ở trong nước đào bảo.Mà bảo bối của hắn, là cô.Hoa Chiêu chớp chớp mắt, đầu óc dạo qua một vòng cũng nghĩ đến vấn đề này, lập tức có chút xấu hổ.Trước kia đều là cô công kích kẻ địch tiềm ẩn, hiện tại rốt cuộc cũng đến phiên cô?Nghiệp chướng chính là cô căn bản không biết đối phương là ai!Thật oan.Bất quá, người ra 1 triệu dô muốn giữ Diệp Thâm lại. . . . 1 triệu đô. . . ."Hạ Kiến Ninh?" Hoa Chiêu thở phào, không phải kẻ địch tiềm ẩn nào của Diệp Thâm, mà là người có mục đích khác đấy.Diệp Thâm gật đầu: "Trừ hắn ra anh không thể nghĩ được người nào khác.""Hắn muốn làm gì? Em sẽ bán nhân sâm cho hắn nếu anh bị giữ lại bên kia sao? Có phải nói giữ được anh, hắn liền cảm thấy mình có thể bắt nạt em rồi hả? Diệp gia cũng không phải ăn chay đấy, anh cả đang đào hố cho hắn đây này!"Hoa Chiêu không hiểu.Diệp Thâm nhìn cô.Nha đầu ngốc thật sự không hiểu.Rất tốt."Ừ."Diệp Thâm tiện tay ném quyển sổ trở về trong rương.Anh không muốn nhắc đến cái tên đó nữa, anh sẽ giải quyết đấy."Những thứ này, để cho người kéo đến nơi nào?" Diệp Thâm hỏi.Tuy vợ anh rất am hiểu giấu đồ đạc, nhưng nhiều như vậy, không có anh hỗ trợ vận chuyển sẽ không thể giấu đi được.Hơn nữa nhiều đồ như vậy, phải tìm một chỗ ẩn dấu.Căn nhà bên cạnh Bắc Hải cùng khu nhà cũ, đều không có tầng hầm lớn như vậy.Mà chôn ở dưới đất cũng không thích hợp.Ở đây có rất nhiều tranh vẽ và thư pháp, tốt nhất là không nên chôn."Dưới mặt đất không chứa được, vậy thì để trên mặt đất!" Hoa Chiêu nói: "Để trong căn nhà bên cạnh Bắc Hải, đem dãy nhà sau lấy ra mấy gian là đủ rồi."Đều là bảo vật lưu truyền, không được cách cô quá xa, bằng không, nếu như mất đi cô sẽ đau lòng chết mất!"Nhưng không thể mang nhiều như vậy một lúc được. Quá bắt mắt. Hãy vận chuyển theo từng đợt." Hoa Chiêu nói: "Mỗi lần chuyển vài rương, đặt xuống rồi rời đi."Cô lần nữa cảm thấy may mắn khi mình nhịn đau mà san bằng một vườn hoa, phá bỏ một bức tường khác, và làm một bãi đậu xe trong sân.Theo cách này, mọi người lên xuống xe trong sân, không ai có thể nhìn thấy những gì từ bên ngoài mang vào.“Được.” Diệp Thâm đi ra ngoài thu xếp, không lâu sau lại đi vào.Hoa Chiêu đã tiện tay chọn lấy mấy thứ ưa thích, hiện tại muốn mang về."Đi mau đi mau." Hoa Chiêu cắn răng thúc giục anh.Thật sự là nhìn cái gì cũng thích, nếu như không đi, sợ rằng mấy ngày nữa cô sẽ không thể rời khỏi cái sân này.Diệp Thâm nhìn cô cười cười: "Vẫn là tiểu tham tiền."Hai người về nhà, xa xa đã nghe thấy trong nhà rất náo nhiệt.Bốn đứa em của cô trở về rồi, Trương Quế Lan cũng trở về.Bốn đứa em đang cùng ba bảo bảo chơi trò chơi.Trương Quế Lan đang cùng Hoa Cường cùng Miêu Lan Chi nói chuyện phiếm."Sao bây giờ đã trở lại rồi?" Hoa Chiêu vào cửa hỏi: "Lại chưa tới thời gian nghỉ, đã xảy ra chuyện gì sao?"Từ bắc đến nam đi đi về về ít nhất bốn năm ngày mà bốn đứa nhỏ không đi học đã trở về rồi, làm sao vậy?



Bạn cần đăng nhập để bình luận