Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 300 - Thích Tiền.



Chương 300 - Thích Tiền.



Chương 300: Thích Tiền."Trước khi chuyện hạt hướng dương chúng ta đã nói rồi, mấy trăm cân kia của con, theo như 1 đồng 1 cân nguyên liệu bán cho mẹ, mẹ đã chiếm lợi của con rồi." Trở lại trong phòng, Trương Quế Lan ở trước mắt mọi người đối mặt Hoa Chiêu nói: "Nhưng cái bắp rang này, là chủ ý của con ra đấy, nguyên liệu mẹ sẽ ra, mẹ đi bán, đến lúc đó hai ta mỗi nhà một nửa."Bà cảm thấy kỳ thật có thể cho Hoa Chiêu thêm nữa..., cái kia chỉ là một chút tiền vốn cùng nhân lực giá trị bao nhiêu tiền ah? Ý tưởng này của Hoa Chiêu mới là đáng giá nhất. Bằng không thì bắp rang bình thường, chưa đến 5 mao một túi cũng không chắc sẽ có người mua.Nhưng là bà cũng biết Hoa Chiêu là người như thế nào rồi, Hoa Chiêu đây là đang lôi kéo bà đi lên đấy, muốn cho Hoa Chiêu nhiều hơn con bé cũng không chịu, hai người đẩy tới đẩy đi tính toán rạch ròi quá ngược lại sẽ tổn thương tình cảm.Dù sao một nửa kia của bà, cuối cùng cũng là cho mấy đứa nhỏ đấy. Bà cũng sẽ cùng bọn nhỏ nói rõ ràng, chị gái của chúng đóng góp nhiều nhất và phần lớn lợi nhuận kiếm được sẽ thuộc về chị gái.Hoa Chiêu đối với việc được chia một nửa lợi nhuận cũng không có ý kiến gì: "Quyết định như vậy đi."Cô lại nói với bốn đứa nhỏ: "Cũng giống như bán hạt hướng dương, bán được một túi vẫn là cho các em 1 mao tiền.""Tiền này lấy từ một nửa bên mẹ." Trương Quế Lan lập tức nói."Không cần, cũng là chúng ta mỗi người một nửa a." Hoa Chiêu cười nói: "Người tốt cũng không thể chỉ có mẹ, làm cho bọn nhớ nhớ kỹ con thì tốt hơn."Trương Quế Lan cũng cười, là đạo lý này.Bốn đứa nhỏ đã cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt.Trên thực tế, mỗi người trong số chúng đều đã có sẵn một khoản tiền tiêu vặt trong túi mà bạn bè đồng trang lứa không thể tưởng tượng được, mà chúng cũng không có thời gian để tiêu hoặc không muốn tiêu, đôi khi chúng còn nghĩ rằng tiền thực sự khá vô dụng, nhưng chúng vẫn thích tiền.Mấy năm nay, bọn nhỏ thường xuyên nghe thấy tiếng ông bà nội,cha, anh cả nói: hôm nay đóng học phí, nhà họ Lưu phải trả bao nhiêu, hôm nay mua quần áo, nhà họ Lưu phải tiêu bao nhiêu, , hôm nay mua thức ăn cho bọn chúng, phải trả bao nhiêu và hôm nay .....Nhà họ Lưu đã tốn bao nhiêu tiền!Bọn chúng đã tiêu tiền nhiều đến mức không thể ngẩng cao đầu và cảm thấy rằng sự tồn tại của mình là một gánh nặng.Bây giờ chúng có thật nhiều tiền, mặc dù được chị và mẹ cho ... nhưng đồng tiền vẫn mang lại cho chúng niềm tin.Trong trường hợp một ngày, chị gái cần tiền, họ có thể cho chị ấy rất nhiều tiền!Kiếm tiền, hãy kiếm tiền nào!Bọn trẻ ngay lập tức hành động, bắt đầu đổ đầy bỏng ngô vào túi một cách thận trọng. Nếu chẳng may rơi xuống đất, liền tự mình nhặt lấy và ăn.Trương Quế Lan lần lượt ở bên cạnh đo cân nặng, cần phải cam đoan mỗi túi 1 lượng, chỉ nhiều không ít. Đương nhiên cũng không thể quá nhiều, bằng không thì quá đau lòng.Cuối cùng bốn người lưng cõng 3 cái giỏ đi nha......."Sao hôm nay sao lại đến trễ vậy? Đã muộn 10 phút!" Vừa bước đến cổng rạp chiếu phim, đã có người vây quanh phàn nàn.“Thực xin lỗi, hôm nay tôi có việc phải làm.” Trương Quế Lan nói, “Và tôi không bán hạt hướng dương”.Bà vẫn không biết nói nhiều, và chỉ một lời nói thôi cũng khiến người ta muốn nổi giận rồi."Hôm nay chúng em đổi món mới. Ăn ngon hơn hạt hướng dương!" Đại Cần nói ngay, "Anh ơi, ăn thử đi. Đây là bỏng ngô thơm."Trước mặt Đại Cần có một cái túi đựng đồ ăn thử.Và để bảo vệ "bí mật kinh doanh", Hoa Chiêu không nói với bọn nhỏ rằng đó là bắp rang bơ, mà chọn một cái tên khác.Một nắm mấy viên trắng muốt đưa đến trước mắt, mùi thơm ngào ngạt thoang thoảng xộc vào mũi, người thanh niên không còn tức giận nữa.Anh ta cũng không chê tay trẻ con bẩn thỉu, mà bàn tay của đứa trẻ này trông rất sạch sẽ, móng tay ngắn và không dính bùn, anh ta cầm nó và nếm thử, và ngay lập tức hỏi: "Đây là bỏng ngô? Bán như thế nào vậy?""5 mao tiền một túi lớn đây này!" Đại Cần nói ra.Đại Vĩ lập tức ở phía sau xách ra một túi lớn từ trong giỏ.Một túi bắp rang, cùng một túi hạt hướng dương, cân nặng như nhau, nhưng nó tuyệt đối đủ "lớn"! Xem xét cũng thấy có vẻ rất có lời.Dù sao 5 mao tiền này cũng là chuẩn bị mua hạt hướng dương đấy, không có hạt thì có bắp rang thơm này, cũng không tệ."Cho tôi 2 túi." Người thanh niên này đương nhiên không phải đi xem phim một mình đấy, còn có một cô gái đang một mực đứng bên cạnh rất xa cách rất yên tĩnh, thẳng đến khi anh ta lấy một túi bắp rang bơ đưa cho cô gái, cô ấy mới nhìn anh thanh niên cười cười.Người thanh niên cũng cười, cảm thấy cái bắp rang thơm này thực sự giá trị!Việc buôn bán vậy mà bắt đầu rồi.Người đến đợi mua hạt hướng dương nhưng không có, lại có bắp rang thơm kỳ lạ quý hiếm lại ăn ngon, xem ra cũng không tệ.Bắp rang mặc dù có 3 giỏ, nhưng cũng chỉ có 10 cân, đảo mắt liền bán hết rồi.Trương Quế Lan cũng không chê hôm nay kiếm được ít hơn, dẫn mấy đứa nhỏ vui vẻ mà đi về nhà.Hạt hướng dương nhà bà là khan hiếm đấy, sang năm còn không biết lấy ở đâu, hạt bắp này nhưng lại có thể mua thoải mái đấy, vài mao tiền một cân, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.Bà không biết, Hoa Chiêu đang mượn thời gian đi tiểu, vội vàng đến sương phòng thúc đẩy sinh trưởng hai cây ngô đi ra, thu hoạch xong giấu trong góc, sau đó tranh thủ thời gian trở về phòng.Nếu quay trở lại trễ, Diệp Thư sẽ đi ra tìm người rồi.Xem ra cô phải tìm một chỗ, một lần thu hoạch nhiều hơn một chút, tránh khỏi đi một lần chỉ được hai cây, còn dọa người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận