Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1313 - Gặp Nhau.



Chương 1313 - Gặp Nhau.



Chương 1313: Gặp Nhau.Diệp Thâm mặc dù không nỡ, nhưng từ trước đến nay anh không cự tuyệt được bất kỳ yêu cầu nào của Hoa Chiêu.Đặc biệt là khi cô dây dưa, năn nỉ như vậy.Cô gái nhỏ nhỏ nhắn quyến rũ ngồi trong ngực anh, trong nháy mắt định lực của anh biến mất không còn sót lại chút gì."Đi cũng được, chú ý an toàn, mang theo thêm vài người." Diệp Thâm nói.“Được ạ!” Hoa Chiêu lập tức nhảy dựng lên, muốn nói cho ông nội tin tức tốt này.Hoa Cường thật sự bị nghẹn đủ rồi.Nhưng thân thể của cô lại đột nhiên bay lên không, bị bế lên."Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?" Diệp Thâm nói: "Anh muốn em cảm ơn như lần trước rồi lại đi."Hoa Chiêu: "Ban ngày, một sân đầy người, anh chú ý một chút!”Buổi chiều, các đầu bếp đi làm, đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn."Em nhỏ giọng một chút là được rồi." Diệp Thâm nói.Hoa Chiêu…"Lưu manh!""Ha ha." Diệp Thâm cũng không phủ nhận, đã dùng chân đóng cửa lại, thuận tiện khóa chặt.Vợ nhỏ vừa đi chính là mấy ngày, anh đương nhiên phải một lần ăn đủ.Trong thực tế, không bảo giờ có đủ thời gian để ăn đủ, thời gian không cho phép.Ngày hôm sau, Hoa Chiêu và Hoa Cường xuất phát.Bọn họ thật sự là đi dọc ven biển, huyện thành, làng chài nhỏ, phàm là có khách sạn, đều lưu lại hai ngày, không có khách sạn, liền tự mình dựng lều, cắm trại.Cái tên mỹ miều là giúp Hoa Cường đi sâu vào trải nghiệm cuộc sống của ngư dân.Hoa Cường thật đúng là rất thích, có đôi khi còn theo ngư dân cùng nhau ra biển, có đôi khi thì theo thuyền của bọn họ đánh bắt cá gần bờ.Còn thú vị hơn nhiều so với ngâm chân trong bể bơi bên bờ biển.Hoa Chiêu cũng thu hoạch khá phong phú.Bãi biển bên Bằng Thành "ăn rương hàng", những người mê tín đã phát triển ra bên ngoài.Biển những ngày này rất nhộn nhịp.Sau đó, họ nhanh chóng phát hiện ra rằng vùng biển này cũng ăn rương hàng!Ăn sáu bảy mươi phần trăm, để lại cho họ một chút, miễn cưỡng có thể lấy lại vốn gốc.Nhưng loại chuyện này qua vài ngày sẽ tốt hơn.Chắc chắn người bán đang lừa họ!Trong những cái rương kia khẳng định không có hàng hóa tốt, có lẽ chính là đá tảng, cố ý làm chìm lừa tiền bọn họ!Nhưng bọn họ không có chỗ để nói lý lẽ, hơn nữa đối phương chỉ thỉnh thoảng làm một lần hai lần, chỉ có thể nhịn!Hoa Chiêu đi rồi dừng lại, mắt thấy còn vài ngày nữa là khai giảng, vội vàng thu tay lại, đi tìm Diệp Thâm.Cô còn phải đi Đằng Xung gặp Trương Lượng.Hoa Cường lại chưa chơi đủ, lần này ông ấy kết giao với bạn bè ở một làng chài nhỏ, thôn trưởng là một ông cụ là lính hải quân lui xuống, hai người trò chuyện rất vui vẻ.Chỗ ở nhà trưởng thôn cũng sạch sẽ, lớn, đồ ăn còn ngon, Hoa Cường có chút không muốn đi.Hoa Chiêu muốn để lại chút tiền sinh hoạt nhờ bọn họ chiếu cố Hoa Cường một chút, để cho ông ấy ở lại đến chán thì thôi.Kết quả đối phương làm thế nào cũng không cần tiền, nhưng nhiệt tình hoan nghênh Hoa Cường ở lại.Hoa Chiêu để lại hai người chiếu cố Hoa Cường, tự mình trở về."Chồng ơi, em về rồi!" Lúc Hoa Chiêu về đến nhà sắc trời đã rất tối, công việc một ngày của Diệp Thâm cũng kết thúc, đang ở nhà.Hoa Chiêu nhìn thấy anh liền nhào tới.Diệp Thâm vội vàng đỡ lấy cô, cúi đầu nhìn bụng cô."Cẩn thận một chút, thế nào? Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi với sự lo lắng và mong đợi.Hoa Chiêu tiếc nuối lắc đầu: "Xin lỗi, dì cả đang thăm viếng.”Diệp Thâm lập tức thất vọng.Chẳng những nỗ lực trước đó không có kết quả, tối nay còn không có cơ hội cố gắng."Mấy ngày sau anh có việc gì không?" Hoa Chiêu vừa rửa mặt vừa hỏi.Diệp Thâm đứng ở một bên nhìn mình chịu tội.Thay vì trả lời, anh hỏi: "Em có kế hoạch gì?"“Ha ha! Vẫn là anh hiểu em!" Hoa Chiêu nháy mắt với anh một cái, cởi đồ, mở vòi hoa sen."Dọc bờ biển em chơi đủ rồi, em định thừa dịp trước khi khai giảng đi Đằng Xung chơi một chuyến, Trương Lượng bên kia chắc cũng đã mua xong đá thô, lúc em trở về thuận tiện kéo đi."Chơi một chút, đó là một lý do hợp lý.Hơn nữa gần đây Bằng Thành đặc biệt thái bình, không chỉ Bằng Thành, gần đây buôn bán hàng lậu ven biển giảm mạnh, phía trên còn cố ý khen ngợi anh, nói anh quản tốt.Diệp Thâm cảm thấy sách lược đen ăn đen của mình hữu dụng, nhưng cũng không hữu dụng đến mức thành như vậy, đã dọa những người đó.Những người đó không thể bị dọa được, bọn họ đang làm công việc mà đầu dắt trong thắt lưng quần."Anh chỉ có thể dành ra 3 ngày, anh luôn cảm thấy họ đang ấp ủ âm mưu gì đó." Diệp Thâm cũng cởi sạch đồ, đi vào chà lưng cho vợ."Ba ngày là đủ rồi." Hoa Chiêu nói.Thật ra cô càng muốn đi một mình, nhưng dưới mí mắt Diệp Thâm, một mình đi đến nơi xa lạ lại nguy hiểm như vậy, anh khẳng định không đồng ý."Ngày mai xuất phát luôn, đi sớm về sớm." Hoa Chiêu nói: "Đừng náo loạn! Dì cả của em đến rồi, anh náo loạn cũng không có tác dụng.”"Không nhất định" giọng của Diệp Thâm mơ hồ không rõ.Hoa Chiêu và Diệp Thâm đáp máy bay đến Côn Minh trước, sau đó bắt đầu một đường trằn trọc đến Đằng Xung.Đoạn đường này không có tàu hỏa, xe hơi cũng có một đoạn không thể đi trực tiếp.May mà Diệp Thâm quen thuộc với bên này, đến đơn vị cũ mượn xe, đưa bọn họ đi.Nhưng điều kiện đường xá quá xấu.Hành trình 3 ngày, họ đã đến đích sau một ngày rưỡi, đến khách sạn lớn nhất Đằng Xung.Hoa Chiêu…"Chúng ta lên xe đi bây giờ?" Cô hỏi Diệp Thâm.Bằng không anh sẽ hết ngày nghỉ.Diệp Thâm cũng không ngờ đoạn đường này lại khó đi như vậy, anh cho rằng thời gian một ngày là đủ rồi, qua lại hai ngày chơi 1 ngày."Anh đi gọi điện thoại hỏi bên kia." Diệp Thâm nói.Bằng Thành nếu như không có việc gì, anh sẽ ở lại thêm một ngày.Ngày Hoa Chiêu trở về đi ngang qua bờ biển, đã thu hết những gì nên thu.Lúc này mới một ngày, đối phương còn chưa kịp bình tĩnh lại, không dám giao dịch nữa.Cho nên Bằng Thành rất yên bình.Diệp Thâm quyết định ở lại thêm một ngày nữa.Hoa Chiêu liền vui vẻ đi ngủ.Sáng hôm sau, tìm được Trương Lượng trong căng tin của khách sạn.Thời gian Hoa Chiêu ước định chính là mấy ngày nay, hắn đã sớm tới chờ.Nhìn thấy Hoa Chiêu, Trương Lượng hưng phấn phất tay.Hoa Chiêu thấy hắn cũng rất cao hứng, không chết.Không bởi vì mang theo "số tiền khổng lồ" mà bị người ta cướp bóc, hoặc là đen ăn đen.Hơn nữa nhìn biểu tình liền biết hắn ở bên kia rất thuận lợi, là chuyện tốt."Đều thuận lợi đúng không?" Hoa Chiêu ngồi xuống hỏi."Cũng được, người ta cũng không phải mấy kẻ man rợ, chị dâu đừng nghĩ xấu người ta như vậy, tôi lấy tiền đi mua đồ, bọn họ cao hứng còn không kịp!" Trương Lượng nói.Phỉ Thúy truyền vào đại lục từ thời gian nào có nhiều ý kiến trái ngược nhau, còn nói Đông Hán đã có, nhưng các nhà khảo cổ học không phát hiện ra chứng cứ.Tuy nhiên, cuối triều đại nhà Minh và đầu nhà Thanh là chắc chắn, và nó đã trở nên phổ biến trong triều đại nhà Thanh.Nhưng đến mười năm gần đây, không ai có thể sử dụng!Đừng nói phỉ thúy, vàng bạc ai dám đeo?Hơn nữa khi đó xuất nhập khẩu bị khống chế nghiêm khắc, thậm chí gần như không nhập khẩu, loại đồ vô dụng như phỉ thúy, càng không có khả năng nhập khẩu.Chỉ có Hồng Kông, Đài Loan và người đại lục ở nước ngoài, đôi khi sẽ mua, vì vậy thị trường này vẫn còn tồn tại, nhưng thu hẹp đáng kể.Trương Lượng là người đầu tiên từ đại lục chạy tới mua nguyên liệu thô, đối phương kích động đến mức tôn sùng hắn làm thượng khách.



Bạn cần đăng nhập để bình luận