Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1141 - Ý Trời Như Thế.



Chương 1141 - Ý Trời Như Thế.



Chương 1141: Ý Trời Như Thế."Tôi sẽ nhờ người hỏi một chút, rất nhanh sẽ thông báo cho dì." Hoa Chiêu nói.May mà Diệp Lị cùng Chu Lệ Hoa căn bản không biết bà ngoại cô tên là Trương Đại Mễ, bằng không thì hai người hiện tại đã sớm rối loạn."Ai, tốt tốt." Bà Đào liên tục gật đầu, rồi đi theo con trai.Đào Lam trước khi đi lại quay đầu liếc nhìn Hoa Chiêu, nếu hắn không nhìn lầm thì..., khi cô nhắc tới người quen biết kia, Trương Đại Mễ, chị gái của mẹ hắn, nhưng lại không có một nụ cười.Mặc dù đơn thuần là người quen biết, gặp em gái của đối phương, người một nhà đoàn tụ là việc vui, cô với tư cách là người ngoài cũng nên cao hứng.Nhưng Hoa Chiêu đến một câu chúc mừng khách khí cũng không nói, tình huống gì vậy? Quan hệ không tốt?Hoa Chiêu cũng nhìn hắn một cái.Đào Lam khách khí mà gật đầu, mang theo mẹ đi nha.Diệp Lị luôn đi theo phía sau hai người, không biết là định đưa đến đầu hẻm, hay là trực tiếp đi về nhà người ta."Diệp Lị, con tới đây một chút, mẹ có việc muốn nói với con." Chu Lệ Hoa không thể không gọi."Ai nha mẹ, con còn phải đến trường, có việc gì chờ con nghỉ rồi nói sau." Diệp Lị phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.Chu Lệ Hoa tức giận đến dậm chân, nói nhỏ với Hoa Chiêu: "Cô nhìn nó xem! Nhìn cái bộ dạng kia! Tương lai về nhà chồng sẽ bị xem thường!""Nhưng có biện pháp nào nữa, con gái lớn không nghe mẹ." Hoa Chiêu nói."Ai!" Chu Lệ Hoa tức đến đập chân, là đạo lý này."Tôi cũng phải đi rồi." Hoa Chiêu nói."Ai." Chu Lệ Hoa vội vàng hỏi: "Cô thấy hắn có được không?""Mới gặp mấy lần, sao nhìn ra được?" Hoa Chiêu chưa cho lời chắc chắn.Cô hiện tại rất đau đầu, người này thật sự là cậu họ của cô, có thể làm sao bây giờ?Cứ nhìn Diệp Lị gả cho hắn?Đến lúc đó cô gọi Diệp Lị là mợ? Hay Đào Lam gọi cô là chị dâu?Trở về nhà, Hoa Chiêu gọi Ngũ Lạc qua, để cho hắn nhanh phái người đi điều tra, bà Trương có phải là có một em gái mất tích tên là Tiểu Mạch không, mất tích từ bao giờ, sao lại mất tích.Những tin tức này rất dễ tra được.Lúc cần thiết, còn có thể xét nghiệm DNA.Đợi đến lúc hơn 8 giờ tối, Diệp Danh trở về, Hoa Chiêu từ phòng ngủ đi ra đến thẳng phòng bếp, nói cho anh cả chuyện này."Khục khục khục!" Diệp Danh một ngụm mì sợi sặc trong cổ họng, ho đến mặt đỏ rần.Anh vừa dùng chiếc khăn tay chặn miệng lại, một bên không nói gì nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nhăn mặt: "Anh nói hiện tại làm sao bây giờ? Nhận thân? Hay là.... Dù không nhận, hiện tại Đào Lam cũng biết, chúng ta không đi tìm bà Trương, mẹ Đào Lam cũng sẽ nói hắn đi tìm, đến lúc đó chắc chắn sẽ tìm được.”Cả nhà bà Trương đều ở thôn Trương Gia, chạy không thoát.Mà Hoa Chiêu ở thôn Kháo Sơn rất nổi tiếng đấy, ở thôn Trương gia cũng không thua kém bao nhiêu.Đến lúc đó sau khi nghe ngóng liền hỏi thăm được quan hệ hai nhà.Nói dối ngoại trừ xấu hổ, kéo dài một chút thời gian, không có bất kỳ tác dụng gì.Diệp Danh rốt cục cũng dừng ho, gật gật đầu: "Vậy cũng chỉ có thể nhận. Bất quá như vậy rất tốt, lợi dụng bối phận, bỏ đi ý niệm của Đào Lam.""Kỳ thật cũng không cần vì bối phận chênh lệch, hắn chỉ cần biết mình là cậu họ của em, lại biết địa vị của em cùng Diệp Lị ở Diệp gia, lập tức sẽ từ bỏ Diệp Lị.""Chỉ sợ Diệp Lị gây khó dễ." Hoa Chiêu nói.Diệp Lị hiện tại thế nhưng luôn tâm tâm niệm niệm muốn gả cho ân nhân cứu mạng."Chuyện này cũng không cần chúng ta quan tâm, Đào Lam sẽ tự mình giải quyết." Diệp Danh cười lạnh nói.Trở thành cậu Hoa Chiêu, hắn coi như là một chân đạp vào nhà giàu rồi, không cần phải dây vào Diệp Lị nữa.Hơn nữa trở thành cậu của Hoa Chiêu, tiêu chuẩn hắn kén vợ khả năng sẽ cao hơn Diệp Lị.Hoa Chiêu gật đầu, xác thực, người xấu không cần tự mình làm, không cần cô tận tình khuyên nhủ Diệp Lị.Nếu như hắn không xử lý, muốn một chân đứng hai thuyền, vậy Hoa Chiêu sẽ cho hắn biết, cậu của cô cũng không dễ làm đấy.Ba ngày sau, Ngũ Lạc mang tin tức trở về.Hắn tự mình đi điều tra, tin tức hai bên trùng khớp.Người thôn Trương gia cũng biết Trương Tiểu Mạch, thời gian mất tích cũng đúng."Đưa bọn hắn trở lại thôn Trương gia nhận thân." Hoa Chiêu nói.Vết thương của Đào Lam đã tốt rồi, có thể cùng mẹ ngồi xe lửa, nhưng cũng có chút miễn cưỡng.Diệp Lị muốn đi theo bọn họ.Bị Chu Lệ Hoa véo cho cánh tay xanh tím mới có thể giữ người lại."Con muốn giống như Diệp Thư sao?" Chu Lệ Hoa nghiến răng nghiến lợi mà quở trách cô ta: "Chính con cũng biết, Diệp Thư điểm nào mà không mạnh hơn con? Cô ta lúc trước cũng gả cho một tên nghèo! Cũng hầu hạ hắn, hiếu thuận cha mẹ chồng, cẩn thận tỉ mỉ!"Kết quả con xem cô ta sống thế nào? Mẹ chồng, em gái của chồng hận không thể ăn luôn cô ta! Một chút cũng không coi cô ta là người một nhà!""Mẹ hắn nhìn có vẻ rất ôn hòa đấy. . ." Diệp Lị nhỏ giọng nói."Con nhìn cái rắm!" Nước miếng Chu Lệ Hoa đã muốn phun lên mặt cô ta: "Bà bị ngốc sao mà cho con xem sắc mặt trước khi kết hôn? Nhưng chờ sau khi con kết hôn, sẽ cho con đẹp mặt!""Mẹ thì trước kết hôn hay sau kết hôn đều như vậy ah." Luôn không cho Tôn Diễm sắc mặt hoà nhã. Diệp Lị nhỏ giọng nói.Chu Lệ Hoa tức giận đến động thủ véo cô ta: "Con nhóc chết tiệt nhà con! Tương lai sẽ có lúc con hối hận!""Khục." Hoa Chiêu ngắt lời hai người.Hôm nay cô "Hảo tâm" mà lái xe đưa mẹ con Đào Lam ngồi xe lửa, Chu Lệ Hoa cùng Diệp Lị cũng muốn đưa.Hiện tại cô lại "Hảo tâm" mà đưa bọn họ về nhà.Về đến nhà, chính là thời điểm để ném bom."Hai người biết Trương Đại Mễ là ai không?" Hoa Chiêu hỏi.Chu Lệ Hoa cùng Diệp Lị đều sững sờ, Trương Đại Mễ là ai? Không phải là chị gái thất lạc nhiều năm của bà Đào sao?"Bà ta có vấn đề?" Chu Lệ Hoa lập tức khẩn trương mà hỏi.Tuy rằng thành phần luận đã hủy bỏ, không có gia đình tư bản, địa chủ, bần hạ trung nông, còn có cái gì hắc ngũ loại, đều không còn.Nhưng gia đình họ không thể kết hôn với những người có vấn đề!"Khục, Trương Đại Mễ là bà ngoại tôi, mẹ của mẹ tôi." Hoa Chiêu nói ra.Quả boom rơi xuống đất, trực tiếp nổ tung Chu Lệ Hoa cùng Diệp Lị, ngồi ở chỗ kia không phản ứng.Hoa Chiêu cảm thấy cô cần phải tiêm phòng trước cho bọn họ, cho nên nói.Hơn nữa việc này cũng không thể gạt, cô cũng không phải không biết, cô dấu diếm đến một khắc cuối cùng mới nói, sẽ có chút ý tứ xem thường Chu Lệ Hoa cùng Diệp Lị.Chu Lệ Hoa thì không sao cả. . . . Nhưng cô không hi vọng sẽ có mâu thuẫn quá lớn với Diệp Lị.Trong mắt Diệp Lị chậm rãi hội tụ bão tố, cô ta nhìn Hoa Chiêu, đột nhiên hô to một tiếng: "Không! !"Hoa Chiêu bất đắc dĩ thở dài: "Tôi cũng không muốn phát sinh việc này, tôi cũng không nghĩ tới bọn hắn sẽ là thân thích của mình. Chỉ có thể nói, ý trời như thế.""Không! !" Diệp Lị hét to.Chu Lệ Hoa kịp phản ứng, nhanh chóng an ủi cô ta: "Hoa Chiêu nói đúng, cô bé cũng không muốn ah! Việc này không phải con bé định đoạt! Muốn trách thì trách bà Đào, năm đó vì sao lại lạc mất? Vì sao lại gả cho cha Đào Lam, lại sinh ra hắn!”Chỉ còn một đứa con gái, cũng không thể lại cùng Hoa Chiêu đối nghịch.Hơn nữa việc này trách ai cũng không thể trách đến trên đầu Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận