Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1473 - Tìm đến cửa



Chương 1473 - Tìm đến cửa



Chương 1473: Tìm đến cửaHoa Chiêu đã âm thầm kiểm tra vết thương của Đại Vĩ, cảm thấy rất nguy hiểm!Chỉ thiếu một chút, vài milimet, đã có thể làm tổn thương đến động mạch đùi, đây là chuyện kinh khủng.Nếu động mạch đùi phun máu không dừng lại được, chỉ trong vài phút có thể sẽ mất mạng.Uông Phi Phi tới đây để giết người sao?Có lẽ không, chuyện này không giúp ích cho bất cứ ai."Vết thương này của em, bác sĩ nói thế nào? Sâu không? Em phải khâu bao nhiêu mũi?” Hoa Chiêu hỏi."Hơi sâu một chút, chỉ khâu 5 mũi, không sao." Đại Vĩ thờ ơ nói.Nam tử hán đại trượng phu chảy máu là nhỏ nhưng mất mặt là chuyện lớn.Đối với vết thương này của mình, hắn không muốn nhắc nhiều, sợ bị mắng...Sợ cái gì cái đó sẽ đến."Vết dao sâu, bác sĩ có nói thiếu chút nữa bị thương động mạch không?" Hoa Chiêu nói.Đại Vĩ có chút kỳ quái, làm sao chị gái biết được.... Chẳng lẽ y thuật của chị ấy đã thần kỳ đến mức chỉ cần bắt mạch là có thể biết vết dao nông sâu thế nào sao?Thật tuyệt vời!Đại Vĩ không dám nói dối, chột dạ nói: "Vâng, bác sĩ nói..."Ai cũng biết hậu quả của việc làm tổn thương động mạch, Diệp Danh nhíu mày giáo huấn Đại Vĩ một trận.Bởi vì không chú ý mà thiếu chút nữa tự mình lấy mạng mình, thật đúng là vừa đau lòng vừa tức giận.Đại Vĩ thành thành thật thật lắng nghe, cam đoan sau này không dám nữa.Thật sự không dám, trong lòng hắn kỳ thật cũng rất sợ hãi.Diệp Danh từ trước đến nay không nói nhiều, thấy hắn biết sai cũng không dạy nữa.Hoa Chiêu nói đến vấn đề trước đây của Đại Vĩ: "Uông Phi Phi kia, em đừng để ý, chờ cô ta tiếp tục ra tay là được rồi.”"À." Nhận được câu trả lời của chị gái, Đại Vĩ đã yên tâm.Hắn đi lại không tiện nên buổi tối ở lại nhà Hoa Chiêu.Ngày hôm sau cũng xin nghỉ phép không đi.Tối hôm đó, Đại Cần, Tiểu Cần và Tiểu Vĩ tìm tới."Anh cả, sao anh bị thương lại không nói với bọn em một tiếng! Bọn em phải biết điều đó từ miệng người ngoài!" Đại Cần đau lòng nhìn chân Đại Vĩ."Chỉ là vết thương nhỏ, mấy ngày nữa sẽ khỏi." Đại Vĩ tò mò hỏi: "Em biết từ miệng người ngoài, đó là ai?"Nói đến đây, nụ cười trên mặt Đại Cần trở nên cổ quái: "Anh à, hôm nay lại có ba cô gái đến nhà tìm anh, người nào là người anh thích?”Đại Vĩ lập tức biết cô ấy đang nói đến ai, lúc này mới nhớ tới, hắn quên mất hai người kia."Ba người kia tự giới thiệu mình chưa? Uông Noãn Noãn và Viên Kỳ có bị thương không? Hôm qua anh không để ý.” Đại Vĩ nói."Ai nha, Uông Noãn Noãn và Viên Kỳ? Anh thích ai?” Đại Cần tò mò hỏi.Ba người không tự giới thiệu mình, nhưng cô ấy quen biết Uông Phi Phi, cho nên sau khi Uông Phi Phi bị loại thì nhất định là hai người còn lại."Đều không." Đại Vĩ nói."Hả?" Cả ba anh chị em đều ngạc nhiên.Anh cả bị thương, ba cô gái đến tìm, người anh cả thích không nằm trong ba người này, anh cả rốt cuộc quen biết bao nhiêu cô gái? Thì ra anh ấy được yêu thích như vậy."Haizz, không phải như các em nghĩ đâu." Đại Vĩ có chút phiền não nói."Uông Noãn Noãn và Viên kỳ có bị thương không?" Mặc dù khó chịu nhưng hắn vẫn hỏi.Ba người nhìn hắn đều không lên tiếng.Hoa Chiêu đột nhiên cười: "Em thật là... bộ dạng này của em sẽ chuốc họa vào thân, biết không?”Giàu có, đẹp trai, hơn nữa tính tình cũng không thể nói là đa tình hay vô tình, khiến con gái rất thích."Cái gì?" Đại Vĩ mờ mịt, hắn chỉ đơn thuần muốn biết hai người kia có bị thương hay không."Viên Kỳ ở trước mặt em, hình như em cũng làm cô ấy ngã. Uông Noãn Noãn thật sự bị em đè lên, hình như bị đè lên chân, hôm qua khóc rất thảm thiết, cũng là hai người này đưa em đến bệnh viện, chẳng qua sau đó..."Sau đó trong lòng hắn luôn rối rắm không biết Uông Phi Phi là cố ý hay vô tình, lại muốn đưa Uông Phi Phi về nhà, hình như không để ý hai người kia rời đi, hắn cũng chưa kịp xin lỗi và cảm ơn.Đại Cần cũng nhìn ra anh trai cô có thể là kiểu trai thẳng như thép trong miệng chị gái.Cô ấy không ngừng đùa giỡn, nói: "Hai người kia đều không bị thương gì, chỉ có Uông Phi Phi, tay bọc như bánh chưng, bộ dáng rất thống khổ.”Điều này làm Đại Vĩ yên tâm, nhưng cũng không cười.Hoa Chiêu hỏi: "Uông Phi Phi có nói gì không?”"Cô ấy hỏi vết thương của anh cả thế nào, khi nào đi làm lại." Đại Cần nói.Bọn họ không biết Đại Vĩ bị thương, đương nhiên không trả lời được, vội vàng đuổi ba người đi, sau đó đến chỗ Hoa Chiêu tìm người.Đại Vĩ đột nhiên ‘a’ một tiếng: "Quà vẫn chưa tặng cô Tôn... Chị, em phải về nhà ngay, không chừng Viên Kỳ và Uông Noãn Noãn sẽ lại đến tìm em.”"Đi đi." Hoa Chiêu không giữ hắn lại, trực tiếp lái xe đưa hắn về nhà.Hắn vẫn ở đây, Uông Phi Phi cũng không thể làm gì được.Ngày hôm sau, Uông Noãn Noãn và Viên Kỳ quả nhiên lại đi tìm hắn.Đại Vĩ vừa gặp mặt đã lấy mặt dây chuyền ngọc bội đưa cho Viên Kỳ ở gần nhất: “Hai người đưa cho cô Tôn, tôi không đi được, nếu kéo dài nữa sẽ thành quà sinh nhật cho năm sau mất."Viên Kỳ lườm hắn một cái, họ vừa bước vào hắn đã nói điều này, như thể hai người họ đến đây là vì chuyện này."Vết thương của cậu thế nào rồi? Còn đau không?" Viên Kỳ lấy đồ xong hỏi.Hôm đó cô ấy định hỏi, nhưng lại thấy ánh mắt của Đại Vĩ đều đổ dồn vào Uông Phi Phi, hắn bị thương ở chân rõ ràng không nên hoạt động nhiều nhưng lại nhất quyết muốn đưa Uông Phi Phi về nhà...Cô ấy tức giận nên không hỏi nữa mà kéo Uông Noãn Noãn đi.Về nhà nghĩ lại có chút hối hận, vừa lúc Uông Noãn Noãn kéo cô ấy qua nên cô ấy mới tới."Không động đậy sẽ không đau." Đại Vĩ hỏi: "Hai người các cậu thế nào? Có bị thương không?"Cuối cùng cũng nghe được rằng hắn quan tâm đến mình, mặc dù hỏi theo "nhóm" nhưng có còn hơn không.Ba người họ ngồi xuống trò chuyện, khi Đại Cần đi học về, đã ân cần tiếp đón hai cô gái này.Mặc dù anh cả không thừa nhận cô gái mình thích là một trong số họ, nhưng cô ấy có thể thấy rằng cả hai đều có ý với anh cả, một ngày nào đó trong số họ có thể sẽ trở thành chị dâu của cô.Đang trò chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa, ‘bang bang bang’ rất lớn, hình như còn mang theo tia tức giận.Và tiếng ồn ào."Mẹ, đừng như vậy! Chúng ta trở về rồi nói!"Là giọng nói của Uông Phi PhiNhiều người chạy ra mở cửa.Trước cửa, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi nắm lấy cánh tay của Uông Phi Phi, hung hăng nhìn chằm chằm vào họ.Đôi mắt của bà ta nhìn thẳng vào Đại Vĩ, người đang quấn băng ở chân.“Cậu là Lưu Đại Vĩ?” Người phụ nữ quét mắt nhìn Đại Vĩ một lượt, xuyên qua khe hở nhìn vào sân.Phát hiện trong sân sạch sẽ ngăn nắp, không giống như đại tạp viện, nhất thời sửng sốt, mắt cũng không trừng quá lớn nữa."Tôi là Lưu Đại Vĩ, bà là ai vậy?" Đại Vĩ hỏi.“Đây là dì tôi, mẹ của Phi Phi.” Uông Noãn Noãn nói.Kim Hà nhìn Uông Noãn Noãn, có chút kinh ngạc: "Noãn Noãn cũng ở đây sao."Nhưng bà ta nhanh chóng nhớ ra Uông Noãn Noãn và con gái bà ta là bạn cùng lớp, và Lưu Đại Vĩ cũng vậy.Không cần quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này."Lưu Đại Vĩ, cậu xem cậu đã làm tay con gái tôi bị thương! Tôi nghe nói gân bị tổn thương ngay cả khi lành lại, nó cũng sẽ không thể giống như trước đây, không thể làm việc được nữa! Cậu nghĩ sao?" Kim Hà hét vào mặt Đại Vĩ.Tuy nhiên khí thế yếu hơn lúc đập cửa vừa rồi một chút.



Bạn cần đăng nhập để bình luận