Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1289 - Phát Hiện Bảo Vật.



Chương 1289 - Phát Hiện Bảo Vật.



Chương 1289: Phát Hiện Bảo Vật."Cháu đã nghe nhầm? Vậy các người đang nói về cái gì vậy?” Hoa Chiêu nhìn chằm chằm Ngụy Phương cười nói.Nhưng nụ cười kia có chút châm chọc, chứng tỏ cô cái gì cũng nghe thấy!Mặt Ngụy Phương đỏ bừng, cảm thấy rất mất mặt.Nhưng, cũng may là bị Hoa Chiêu nghe thấy, không phải Miêu Lan Chi chính tai nghe thấy."Bà ta nói bậy! Dì không đồng ý! Chuyện của gia đình nhà dì, bà ta nói không tính!" Ngụy Phương nói xong đoạt lấy giấy chứng nhận bất động sản trong tay Vương Trân Hoa, còn đẩy bà ta một cái.Quay đầu cười nói với người Lưu gia: "Các người đừng chấp nhặt với bà ta, bà ta kiến thức hạn hẹp, thấy tiền sáng mắt, lời nói không tính!”"Lúc trước là tôi và các người đàm điều kiện, tôi là người từ trước đến nay luôn giữ chữ tín, nói lời giữ lời! Tôi nói giữ lại cho các người một căn phòng thì sẽ giữ lại, nói trả 3 vạn là trả 3 vạn.” Ngụy Phương cắn răng nói.Người Lưu gia đều ngẩn ra nhìn bà ta.Thực như vậy, vừa rồi đã làm gì? Cái rắm cũng không phóng!Bọn họ lại quay đầu nhìn Hoa Chiêu, cô gái này bọn họ nhớ rõ, xinh đẹp ai có thể quên được? Nhưng cô ấy và Ngụy Phương không phải cùng một nhóm?"Cô điên rồi?!" Vương Trân Hoa phản ứng lại hét lên với Ngụy Phương: "Được! Chính cô nói, cô muốn trả tiền thì tự mình ra! Chúng tôi không quan tâm!”“Căn nhà này các người cũng có một phần, các người dựa vào cái gì mà mặc kệ?” Ngụy Phương tức giận nói.“Tôi cứ mặc kệ!” Vương Trân Hoa đắc ý nhìn thoáng qua giấy chứng nhận bất động sản trong tay Ngụy Phương, dù sao phía trên cũng đã có tên người đàn ông nhà bà ta, căn nhà này có một phần của nhà bà ta!Mọi chuyện đều làm xong, còn muốn để cho bọn họ bỏ tiền ra? Không có cửa!Hoa Chiêu lạnh lùng cười.Ngụy Cao lại đột nhiên hỏi Ngụy Phương: "Vị này là ai vậy?”Ngụy Phương trừng mắt nhìn ông ta, hạ giọng nói: "Đây là con dâu thứ hai của Miêu Lan Chi! Nhà bà ta, hiện tại con dâu này định đoạt! Anh muốn Miêu Lan Chi biết chúng ta đang làm gì sao? Anh không phải là không hiểu bà ấy!”"Nếu chúng ta thật sự dám nuốt lời, để cho Miêu Lan Chi biết, anh có tin bà ấy sẽ không bao giờ nhận người bạn là em nữa không? Chuyện người trong nhà trở về thủ đô còn chưa định đây này!"Thậm chí, căn nhà vừa đến tay này cũng sẽ bị bà ấy thu hồi đi!"Mấy câu này Vương Trân Hoa nghe thấy, đi dạo thủ đô vài ngày, bà ta đã thích nơi này, không muốn đi. Căn nhà lớn này không thể bị lấy lại."Bà ấy có bản lĩnh này không? Tất cả đều có giấy trắng mực đen, bà ấy có thể làm gì?” Bà ta do dự.Chuyện này, Ngụy Phương cũng không biết, bà ta nói: "Vậy cả nhà đều đến thủ đô, không có công tác, rồi ở trong đại viện này chết đói sao?"Đi ra ngoài làm kinh doanh để kiếm tiền? Toàn bộ Ngụy gia, ngoại trừ Ngụy Phương "không biết xấu hổ", những người khác đều đặc biệt thấy xấu hổ, mới không thể kéo mặt xuống bày hàng làm người bán hàng rong, làm hộ kinh doanh cá thể kiếm tiền, thật mất mặt!Cho nên không có công tác thực sự không được.Mà tìm việc làm ở thủ đô vẫn phải dựa vào Miêu Lan Chi.Vương Trân Hoa thỏa hiệp, nhưng chỉ thỏa hiệp một nửa: "Tôi mặc kệ, để tôi lấy ra một vạn đồng là không có khả năng, chỉ có vậy, còn lại tự cô nghĩ biện pháp.”Bà ta ném cái túi 300 đồng bạc của mình trước mặt Ngụy Phương.Anh hai Ngụy gia cũng học tập, ném cái túi mình mang theo 100 đồng bạc qua.Ngụy Phương đã biết bên trong là cái gì, tức giận muốn hộc máu.“Các người!”"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi: "Đang nói trả tiền cho Lưu gia sao? 3 vạn nặng như vậy?”"Ha ha ha" Ngụy Phương cố gắng chống đỡ.Mặc kệ người trong nhà như thế nào, bà ta nhất định phải giữ được mặt mũi của mình! Bằng không trong mắt Miêu Lan Chi thật sự không chứa được một hạt cát!"Đây chỉ là một phần." Ngụy Phương nén giận, xách túi đi tới trước mặt người Lưu gia, đặt lên bàn đá bên cạnh, mở ra."Ông xem, đây vốn là của ông" ở trước mặt Hoa Chiêu, bà ta cũng đành phải nói thật: "Đây là đồng bạc năm đó nhà các người dùng để mua căn nhà này, hiện tại đều trả lại cho các người.”Bà ta cắn răng nói: "Không đủ, chúng tôi dùng tiền mặt để bù vào."Một túi tiền đồng, từng bó từng bó, dùng giấy dầu bọc lại, hai bó bị rách ra rơi rải rác, đồng bạc trắng như tuyết lộ ra.Được bảo quản khá nguyên vẹn.Lưu Đông đột nhiên tiến lên, cầm lấy một cái, ánh mắt hoài niệm.Đây thật sự là những đồng bạc năm đó ông dùng.Năm đó ông đặc biệt thích sưu tầm những đồng bạc hiếm có, trong nhà có tiền, đây chính là một sở thích của ông.Sau đó trong nhà không có tiền, cuối cùng bộ sưu tập này, đều bị ông đem ra mua nhà.Kết quả hiện tại.Hoa Chiêu cách ông ấy không xa, nhìn thấy rõ ràng, hô hấp lập tức trầm xuống.Cô vừa thấy gì?Là cái in trên sách, bán đấu giá mấy chục tỷ?Cô đây là, tìm thấy kho báu sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận