Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 117 - Không Rời Đi



Chương 117 - Không Rời Đi



Chương 117: Không Rời Đi.Động tác của nhà họ Tào lại nhanh hơn, trong nhà mấy người lớn đều lấy cớ dọn nhà không có đi ra ngoài làm việc, mấy đứa cháu trai đã trưởng thành đáng tin cậy đều tham gia.Hạ Kiến Ninh dù sao cũng đã biết chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể cho mọi người biết, không cần thiết phải giấu giếm.Gia đình họ Tào đang đào bới rầm rộ.Hoa Chiêu đem mấy cái rương hòm lại dời xuống dưới, cam đoan để cho bọn hắn đào đến mệt chết cũng đào đến đó.......Trong nháy mắt, thời hạn thỏa thuận nửa tháng đã đến.Diệp Thâm đến thu dọn nhà.Tào gia đã nghĩ kỹ lí do thoái thác."Nhìn xem, nhà mới còn chưa tìm được. Có thể thư thả cho ta mấy ngày được không? Dù sao cũng không ở được, chỉ bỏ trống lại đó." Nhà họ Tào tự tin nói.Nếu nhà Diệp Thâm đông người, bọn hắn không có chỗ ở cũng vội vàng tìm một cái nhà, nhưng hắn rõ ràng nhà trống dùng không hết, lại đến thúc dục bọn hắn chuyển đi là không được rồi.Nếu thật sự dám thúc giục, bọn họ liền nói hết ra, không cần thêm mắm thêm muối , Diệp Thâm cùng Diệp gia có thể bị người ngoài nói là tức chết rồi.Ngay từ đầu, nhà họ Tào đã không định trong vòng nửa tháng sẽ chuyển ra ngoài.Khi nào tìm thấy những thứ đó mới.Thậm chí đã tìm được cũng không chuyểnÔng nội của Hoa Chiêu không có nơi ở? Diệp Thâm nhà lớn như thế, không chứa được một ông già?Về phần cái nhà này ah, liền cấp cho bọn hắn ở, bọn hắn lại không ở không, bọn hắn trả tiền thuê nhà còn không được sao?Lão Tào nhìn Diệp Thâm rời đi liền cười nhạo, đúng là một người trẻ tuổi, mềm lòng!Diệp Thâm mặt không biểu tình mà về nhà: "Bọn hắn quả nhiên không có ý định chuyển đi."Hoa Chiêu tức giận nói: "Em đã nói bọn họ lúc đó biểu hiện không đúng, chỉ là muốn lừa nhân sâm của em!"Diệp Thâm chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, cảm xúc trên tay đã làm dịu đi cơn giận của anh: "Đừng nóng giận, anh có biện pháp thu thập bọn hắn."“Cái gì?” Hoa Chiêu hai mắt sáng ngời hỏi."Tào Kiến trước kia gặp một số vấn đề, Hạ Kiến Ninh có thể áp xuống tới, anh cũng có thể một lần nữa lôi lên..., lại để cho hắn xéo đi." Không phải ưa thích ở nhà rộng sao? Đến lúc đó chỉ định đến nông trường nào đó, trang trại chăn nuôi, hoang sơn dã lĩnh đều là của hắn đấy.Không có Tào Kiến, Tào gia cơ bản thì xong rồi. Còn lại những người kia…Tin tưởng Tào lão đầu sẽ hiểu rõ mà tranh thủ thời gian mang đi.Nhưng khi đến lúc đó, không thể tránh khỏi phải đối mặt với Hạ Kiến Ninh, người muốn bảo vệ họ.Hạ Kiến Ninh người này có quy củ của mình, chuyện hắn đã đã đáp ứng, hắn sẽ cố hết sức làm được, mà hắn chỉ cần tận lực, trước mắt còn không có việc gì là hắn làm không được.Đây cũng là lý do tại sao hắn ta có thể sống đến bây giờ.Anh đã dùng thủ đoạn của mình để trừng trị nhiều nhiều người và cũng giúp đỡ nhiều người. Mạng lưới quan hệ phức tạp đã bảo vệ hắn ta.Đến lúc đó hai người bọn họ bắt đầu đấu với nhau..., không biết Tào gia bao lâu mới có thể đưa đi.Hắn sợ chậm trễ Hoa Cường vào ở."Trách anh, lúc ấy không có nghĩ nhiều như vậy, có lẽ nên để cho bọn hắn lập tức chuyển đi đấy." Diệp Thâm nói ra.Khi đó vì nhân sâm, Tào gia ngược lại là có khả năng trong ngày liền chuyển."Làm sao có thể trách anh được? Ai biết còn có những ẩn tình này đâu? Ai ngờ nhà họ Tào, người có máu mặt lại làm chuyện lưu manh như vậy." Hoa Chiêu an ủi.Trách không được, lúc này mọi chuyện đều là thiên về nhân nghĩa, ký kết cũng không rõ ràng, chuyện này nếu ở đời sau, hợp đồng ký xuống, cô liền có thể kiện chết nhà họ Tào!Diệp Thâm lại bóp bóm mặt Hoa Chiêu, xoay người muốn đi ra ngoài.Sau khi cân nhắc vài ngày, anh đã phần nào đoán được kế hoạch của Hạ Kiến Ninh.Hắn chờ xem hai nhà bọn họ ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đây này.Dọn sạch nhà họ Tào sớm hơn cũng sẽ khiến cho việc bàn tính của hắn ta không thành công.Hoa Chiêu ôm cánh tay anh không buông: "Trời sắp tối sẽ mưa to, ở nhà một mình em sợ..."Diệp Thâm ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, chung quanh oi bức không gió, hơi ẩm trong không khí nhiều đến mức cảm giác được, sẽ có một trận mưa lớn đang ập tới.Lúc này, việc ở nhà một mình thực sự không thích hợp.Mấu chốt là xung quanh còn có Hạ Kiến Ninh làm việc không từ thủ đoạn đang nhìn.Mấy ngày nay, anh nhất thời không dám để cho Hoa Chiêu rời khỏi tầm mắt.Vậy thì ngày mai mang theo cô ấy cùng đi ra ngoài, không kém đêm nay......Buổi tối thực sự có mưa to, hạt mưa đùng đùng (*không dứt) mà nện ở nóc nhà, làm cho người ngủ không yên.Diệp Thâm không định đi ngủ sớm như vậy, tương tác giữa cha con vẫn chưa kết thúc đây này ...Hoa Chiêu dùng vũ lực gỡ bàn tay đang ôm ngực của mình ra. Tối nay cô có chính sự ~"Em muốn đến bên cửa sổ để lắng nghe tiếng mưa," cô nói.“Ngoan đừng đi, chúng ta đừng đi, trong phòng nghe đã chói tai rồi.” Diệp Thâm trầm giọng, đưa tay còn lại lên.Hoa Chiêu siết chặt hai tay, cố định hai tay ở trên đầu hắn, sau đó trở mình ngồi ở trên người hắn.Tư thế này rất giống với lúc trước ... Thoáng cái, Diệp Thâm hai mắt đỏ bừng.Hoa Chiêu cười cười, nhanh chóng xuống giường chạy đến phòng áp mái, BA~ một tiếng đóng sầm cửa lại: "Em muốn đi nhà vệ sinh!"Nhà vệ sinh trong sân được đặt ở góc Tây Nam của sân, quá xa, và họ đặt nhà vệ sinh trong căn hộ áp mái vào ban đêm.Diệp Thâm bất đắc dĩ lui trở về.Hoa Chiêu đẩy cửa sổ căn hộ áp mái ra, cầm dây leo thường xuân bên cửa sổ.Năng lượng được đưa vào một cách điên cuồng, và hệ thống rễ ngầm được kết nối với hệ thống rễ, ngay lập tức tạo thành một tấm lưới lớn dưới sân nhà họ Tào.Tào gia vậy mà cũng không ngủ, trời mưa to cũng không có nhàn rỗi, bất quá lúc này bọn hắn không có đào trong sân.Trong sân mấy ngày nay bọn hắn tự nhận đào không sai biệt lắm, đều quét một lần rồi, sâu như vậy cũng không có, có xác suất có lẽ tựu không lớn rồi.Bọn họ chuyển đến trong nhà, gạch lát nền đã bị đập mở, nhà họ Tào tụ tập trong năm gian phòng chính, chăm chỉ làm việc.Những đứa trẻ trong nhà, đã được gửi đến sống với họ hàng ngay từ đầu.Bọn chúng đi rồi, vừa vặn đổ ra sương phòng. Mà Tào gia mấy ngày nay bộc phát hung ác, trong sương phòng cũng bị đào mở rồi, đáng tiếc vẫn là không tìm được.Hi vọng đều ở đây, bên trong nhà giữa này.Nhà họ Tào, nam nữ, già trẻ ra trận, tập trung đào bới.Bỗng có tiếng động lớn, nhà cửa rung chuyển.Tào gia sửng sốt một chút, từ trong nhà chạy ra ngoài gào thét: "Động đất..."Khu phố cũng lên đèn.Cánh cửa của căn hộ áp mái bị đẩy ra một tiếng "rầm", một bóng đen lao tới như gió ôm lấy Hoa Chiêu trong chốc lát.Hoa Chiêu không sợ, cô biết đó là Diệp Thần.Diệp Thâm ôm cô, trong nháy mắt liền từ trong phòng áp mái đi ra ngoài phòng chính, dừng ở trong sân.Anh là người rất nhạy cảm với động đất, đó là một thảm họa khủng khiếp.“Em không sao chứ?” Diệp Thâm lo lắng hỏi, ôm người vào lòng.Hoa Chiêu sờ sờ lồng ngực, xoa dịu trái tim đang đập loạn của anh."Em ổn, không sao. Vừa rồi nhìn không giống như một trận động đất. Trận động đất kéo dài ít nhất vài giây. Rung động vừa rồi chỉ trong chốc lát." Hoa Chiêu nói.“Ừ.” Diệp Thâm gật đầu. Cả vùng sẽ rung chuyển trong trận động đất, nhưng bây giờ xung quanh yên tĩnh, không có gì ngoại trừ tiếng mưa và một vài cảm thán.Có cảm giác như ngôi nhà của ai đó bị sập.Mà cách bọn họ gia gần đây đúng là Tào gia, nhà hắn cũng có lý do để ở lại.Diệp Thâm mấy đêm kỳ thật đều đi ra quan sát tiến độ của nhà họ Tào, biết rõ bọn hắn đã đào động nền tảng, cộng thêm hôm nay mưa to, nhà thật đúng là có khả năng sụp.Diệp Thâm cẩn thận từng li từng tí đem Hoa Chiêu để trên mặt đất, sau đó nhanh chóng vào nhà lấy dù che mưa cùng chăn,mền cho cô phủ thêm.Sau đó không đợi Hoa Chiêu nói chuyện, anh liền hai bước trèo lên nóc nhà giữa mà nhìn xuống.Từ ánh đèn mờ ảo xung quanh, có thể thấy nhà họ Tào đang lộn xộn ngổn ngang, ngoại trừ năm gian phòng chính, còn sương phòng, và bức tường trong sân đều đã sụp đổ.Diệp Thâm cười cười, biến khéo thành vụng là đây nha?Bất quá những cái này đều không quan trọng, không phải địa chấn là tốt rồiAnh nhanh chóng đi xuống, bế Hoa Chiêu trở về phòng ngủ, thay xuống quần áo ướt nhẹp của cô rồi nhét cô vào giường.Anh cúi người hôn lên mặt cô: "Anh ra ngoài xem nhà hắn có ai bị tai nạn không, em ngủ đi, đừng đợi anh."



Bạn cần đăng nhập để bình luận