Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1017 - Từng Chuyện Một.



Chương 1017 - Từng Chuyện Một.



Chương 1017: Từng Chuyện Một."Những việc khác không gấp, chỗ tôi hiện tại có một việt rất cấp bách đấy." Ngũ Lạc có chút xấu hổ lại hào phóng nói:"Tiểu Danh nói, đã đổi một ông chủ mới có tiền, để tôi thoải mái mở rộng nhân thủ, hơn nữa cô có thể đưa ra mức lương cao. Hiện trong tay tôi có 10 người, cô nói, tôi còn có thể tuyển thêm mấy người? Tiền lương bao nhiêu?"Trước kia trong tay Ngũ Lạc chỉ có 2 người, đều là người Ngũ gia, ba người bọn hắn chú ý tất cả công tác bên ngoài của Diệp Danh, nhân thủ có chút không đủ, nhưng lúc trước Diệp Danh cảm thấy đã đủ.Bất quá từ khi xảy ra chuyện của Diệp Hưng Diệp Đan, Diệp Danh cảm thấy nhân thủ thiếu thốn quá nghiêm trọng rồi!Phàm là có người đi theo Diệp Hưng vài ngày, chắc chắn sẽ phát hiện động tác của hắn, cũng sẽ không náo cho tới tình trạng này.Cho nên hiện tại trong tay Ngũ Lạc có 10 người, đến việc Diệp Lị cùng phụ đạo viên của cô ta có mập mờ cũng biết rồi.Nhưng Diệp Danh cảm thấy còn chưa đủ, nếu như cho Ngũ Lạc thêm mấy người nữa, bọn họ không phải là có thể biết nhiều hơn nữa...?"Hiện tại tiền lương của mọi người là bao nhiêu?" Hoa Chiêu hỏi."300, một tháng." Ngũ Lạc nói.Hoa Chiêu gật đầu, tiền lương không thấp. Bởi vì mức lương trung bình của mọi người năm 81 chỉ có hơn 50 một tháng.300 tuyệt đối là lương cao.Nhưng nhân tài có thể nhảy ra khỏi "bình quân đầu người".“Lương của anh thì sao?” Hoa Chiêu hỏi.Với tư cách là người đứng đầu, Ngũ Lạc có lẽ sẽ không giống.Ngũ Lạc cười hắc hắc: "Tiểu Danh hào phóng, trả cho tôi 500.""Vậy thì tăng lên 1000." Hoa Chiêu nói ra."Hắc hắc hắc." Ngũ Lạc trực tiếp cười ra tiếng: "Đã biết rõ bà chủ Hoa cực kỳ hào phóng mà! Đi theo bà chủ Hoa có thịt ăn."Hắn nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người Diệp gia, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Hoa Chiêu.Trong tay Hoa Chiêu có bao nhiêu tiền, ở nước ngoài hắn không biết, nhưng số tiền kiếm được trong nước hắn cơ bản cũng có chút hiểu rõ, đó là thực sự có tiền.Hơn nữa những người đi theo Hoa Chiêu đều phát tài.Hiện tại thần tài nương nương rốt cuộc cũng nhớ đến hắn rồi, hắn lại cười vui vẻ.Hoa Chiêu biết sự vui vẻ có mấy phần biểu diễn.Diệp Danh đã nói qua, Ngũ gia không thiếu tiền, tổ tiên Diệp gia cũng không phải người khắt khe, Ngũ gia đi theo bên cạnh, cho tới bây giờ đều làm chút ít chuyện nguy hiểm, luôn có trọng thưởng.Người Ngũ gia cũng biết sống, của cải tuyệt đối không ít.Thế nhưng mà cũng bởi vì "biết sống", người Ngũ gia "Thấy tiền sáng mắt", nghe nói tăng lương liền cao hứng.Nhưng gia huấn của nhà bọn hắn lại là, chỉ lấy tiền lương của Diệp gia, chỉ vì Diệp gia làm việc.Bởi vì tổ tiên Diệp gia đã cứu mạng cả nhà tổ tiên bọn hắn.Mặc dù quá khứ mấy đời rồi, hơn nữa thời đại lại thay đổi, Hoa Chiêu không biết bọn hắn có thể luôn tuân thủ cái gia huấn này hay không.Bất quá hiện tại Diệp Danh đã tin được hắn, dám dùng hắn, vậy cô cũng dám."Còn tiền lương của những người còn lại, anh hãy quyết định, mỗi tháng tôi cho anh 1 vạn kinh phí, tùy tiện sử dụng, đến lúc đó tới tìm tôi báo sổ sách là được." Hoa Chiêu nói ra."Về phần tuyển thêm bao nhiêu người, cũng tự anh tính toán, cảm thấy nhân thủ không đủ, anh cứ tuyển thêm." Hoa Chiêu nói."Được rồi!" Ngũ Lạc cười, lại chuyển chủ đề, nói ra: "Hiện tại chuyện khó giải quyết nhất chính là Diệp Lị, nếu như bị tuôn ra, Diệp gia lại mất mặt lần nữa. . . . Cũng không thể cứ lần một lần hai lại mất mặt như vậy, Diệp gia sẽ bị nghi ngờ."Biểu cảm Ngũ Lạc ngưng trọng, rất lo lắng.Hắn tuy là người Ngũ gia, nhưng lòng hắn tuyệt đối kính dâng cho Diệp gia, chân chân chính chính thay bọn hắn suy nghĩ.Trước có Chu Lệ Hoa lấy tiền, đốt bài thi, lại có một nhà Văn Bình bán rượu giả, những chuyện này do họ hàng thân thích làm thì cũng thôi đi, đằng sau lại có chuyện của Diệp Đan, Diệp Hưng, quá làm cho Diệp gia xấu hổ chết rồi.Lại vứt hết mặt mũi lần nữa, Diệp gia cũng không cần làm người rồi.Năm 81, sinh viên cùng bạn học yêu đương cũng không được, đừng nói gì đến giáo viên.Hoa Chiêu gật đầu, đừng nói năm 81, dù là đời sau, giáo viên cùng sinh viên kết hôn tuy không phạm pháp, nhưng tuyệt đối không được ủng hộ, trường học cũng sẽ quản chế.Người ngoài nghe thấy cũng sẽ có thành kiến."Đến cùng tình huống như thế nào? Hai người bọn họ ai thích ai?" Hoa Chiêu hỏi.Ngũ Lạc nhíu mày, khó xử nói: "Cô hỏi khó tôi rồi, mấy đứa nhỏ nhà chúng tôi rất không biết phấn đấu, cả một gia tộc lớn như vậy cũng không ra được một sinh viên, không có người để theo sát Diệp Lị, tìm hiểu rõ tình huống cụ thể. Chỉ có mấy người thỉnh thoảng trà trộn vào quan sát một chút, phát hiện cô ta luôn đi tìm người đàn ông kia, hơn nữa biểu lộ không đúng, vẻ mặt ái mộ.""Về phần người đàn ông kia đấy, tôi đã nhìn qua một lần, vẻ mặt thanh cao, dùng nửa ánh mắt mà nhìn cô ta. Về phần đến cùng hắn có ý gì với cô ta, tôi cũng không rõ lắm. Có một số người trời sinh đã thích dùng nửa ánh mắt mà nhìn người khác." Ngũ Lạc nói.Hoa Chiêu gật đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã là buổi chiều, sắp đến giờ tan học rồi: "Tôi đi xem."Nghe xong lời Diệp Danh nói..., cô cũng không muốn kéo dài nữa.Khá lắm, phía sau mông còn có bảy tám chuyện đuổi theo, không nhanh chút thực sự không được.Hơn nữa Diệp Danh cùng Ngũ Lạc cũng không biết, kỳ thật chuyện của Diệp An cũng rất cấp bách đấy. . . . Nghe ý tứ của Diệp Danh, vị lãnh đạo có ý bắt trâu uống nước?Không được ah!Vậy sẽ xảy ra chuyện đấy!"Đi một chút đi." Nhớ tới chuyện này, cô vô cùng lo lắng mà thẳng bước đi.Lúc cô đến trường của Diệp Lị, trường học đã ra về.Diệp Lị lần này thi không tệ, được nhận vào trường đại học đầu tiên, nhưng cô ta không có tự tin đối với chính mình, báo nguyện vọng thấp, đó là một trường đại học bình thường.Điều này làm cho Diệp Lị canh cánh trong lòng, cảm giác mình giống như phượng hoàng lọt vào ổ gà vậy.Thẳng đến khi cô ta gặp Đào Lam, cô ta đột nhiên cảm thấy học đại học ở đâu cũng tốt, cô ta thật sự đến đúng chỗ rồi! Đây chính là định mệnh của cô ta!Hoa Chiêu vừa mới vào trường, đang đi về phía căn tin liền nhìn thấy trên đường có một đôi nam nữ ưu tú.Diệp Lị tính tình không tốt, tính cách không tốt, ở trong mắt Hoa Chiêu không có một chút đáng yêu nào, nhưng cô không thể không thừa nhận Diệp gia gien tốt.Diệp Lị xinh đẹp.Thanh xuân mỹ lệ, hoạt bát đáng yêu.Lúc cô ta muốn đáng yêu, cô ta có thể cười đến ngọt ngào đấy.Hoa Chiêu trông thấy tất cả nam sinh trên đường đi đều nhìn về phía cô ta, có người liếc nhìn vài cái coi như xong, có người lại nhìn chằm chằm vào.Mà người đàn ông bên cạnh Diệp Lị cũng rất hút mắt.Cao gầy, áo sơ mi trắng, quần tây đen, có phong độ của người trí thức.Ngũ quan như Hoa Chiêu dự liệu, đẹp trai hiếm có, đi trong đám người, là loại kinh diễm để cho người ta hai mắt tỏa sáng.Bằng không thì một người đã nhìn quen khuôn mặt của Diệp Danh cùng Diệp Thâm như Diệp Lị, cũng sẽ không vừa khai giảng không lâu, đã sa vào lưới tình.Chỉ là Hoa Chiêu cảm thấy khuôn mặt này có chút quen mắt, mà hiện tại cô quả thực không nhớ nổi đã gặp hắn ở đâu.Hoặc là, không phải là gặp hắn, mà là hắn tương tự như ai đó?



Bạn cần đăng nhập để bình luận