Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1437 - Mua Nước Tương



Chương 1437 - Mua Nước Tương



Chương 1437: Mua Nước TươngMạnh Cường khinh bỉ liếc em trai: "Đàn bà ấy mà, không phải chỉ cần chút chuyện này thôi sao? Kéo bọn họ lên giường, bọn họ còn không trung thực lại sao?"Mạnh Tân lập tức càng hoảng sợ: "Như vậy có được không... sau đó cô ta đi tố cáo thì phải làm sao? Có bị bắn chết không?""Vậy thì cô ta cũng toi đời rồi! Mặt mũi không còn nữa, sống không bằng chết!" Mạnh Cường nói: "Có ai lại muốn chết? Đại đa số họ sẽ im lặng, ngậm bồ hòn mà thôi!""Nhỡ như cô ta là thiểu số thì sao?" Mạnh Tân vẫn còn do dự.Mạnh Cường sầm mặt lại vung cho gã một cái tát: "Mày không mong tao tốt lên sao!"Rồi gã quay đầu hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ nói xem cách kia của con có ổn không?"Góa phụ Chu lườm gã một cái: "Không thì mày còn cách nào tốt nữa? Người ta dù có mù cũng coi thường mày!""Vậy nhỡ như... cô ta là thiểu số thì phải làm sao..." Mạnh Cường hỏi vậy, nhưng niềm tin của gã chỉ có 90%. Tuy là nghe nói rất nhiều người chính vì làm vậy mới cưới được vợ, nhưng cũng có tin tức nói có người bị bắn chết vì phạm tội kia.Luôn có loại đàn bà không sợ mất mặt đấy.Góa phụ Chu hỏi lại: "Ai nói là bị cưỡng bức? Tao sẽ nói là nó thuộc cái hạng hèn mạt, chủ động đi quyến rũ mày thì sao?"Bà ta cúi đầu, kéo hai đứa con trai đến thì thà thì thầm.Một lần nói này là đến quá nửa đêm.Lưu Hướng Tiền đã ngáy như sấm từ lâu rồi....Sáng sớm hôm sau, Đại Vĩ và Tiểu Vĩ lắc lư đi từ bên ngoài về với đôi mắt gấu mèo.Cái nhà kho kia thật sự không tài nào ở được, chỗ đó không chỉ lạnh mà còn hôi, hun chết người! Không biết là ông nội, bà nội đã ở trong đó bao lâu rồi, sao mà chịu được.May mà bên ngoài ấm áp, cả đêm qua bọn họ đều ngây người ở bên ngoài.Đại Cần, Tiểu Cần cũng ngủ không ngon. Bốn cô gái chen nhau trên một cái giường m5, tối đó Lưu Nguyệt cũng bị ép đến rơi xuống đất luôn, nhưng cô ta lại không hề khóc, chỉ ngủ ngay luôn dưới mặt đất.Đại Cần nhìn không nổi, không muốn ức hiếp cô em gái nhỏ có chung một nửa quan hệ ruột thịt này, nói cô ta lên giường, còn mình thì ngồi trên ghế cả một đêm, đến lúc mệt mỏi quá bèn nằm bò ra bàn ngủ.Tiểu Cần nhìn không nổi, nửa đêm ra thay cô bé.Hai người đều ngủ không ngon.Tuy nhiên, trong lòng có tính toán, từ sáng sớm người nhà họ Lưu đã rời giường, bận bận bịu bịu.Có thể là vì có chuyện phải làm, Mạnh Cường và Mạnh Tân tuy cũng nửa đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại rất ổn định.Lưu Hướng Tiền nấu xong bữa sáng cho cả nhà rồi đi làm.Góa phụ Chu không đi làm, bà ta đã nhường lại công việc cho thằng hai.Dưới sự quan sát của góa phụ Chu, ông Lưu và bà Lưu kéo cái túi sợi tổng hợp đi nhặt phế liệu.Đại Vĩ kéo Tiểu Vĩ đi theo bọn họ.Cùng đi nhặt đồng nát...Chủ yếu là vì họ không muốn ở lại nhà rồi phải thấy góa phụ Chu, sau đó còn phải bàn bạc xem rốt cuộc phải làm sao, bàn bạc không được còn phải gọi điện thoại cho chị gái hỏi thử.Chị gái có thể sẽ chê cười hắn...Đại Vĩ rất rầu rĩ.Mạnh Kiều đi làm, Lưu Nguyệt đi học.Góa phụ Chu không ngờ hai thằng nhãi khó chơi cũng tự đi ra ngoài, quả là ông trời cũng giúp bà ta!Đến hơn tám giờ, Mạnh Cường từ bên ngoài về, gật đầu với bà ta.Góa phụ Chu lập tức cười cười, đi vào phòng phía đông.Đại Cần và Tiểu Cần đang chuẩn bị ngủ bù."Ban ngày mà mấy đứa ngủ cái gì, lát nữa có hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy sẽ chê cười đấy!" Góa phụ Chu nói.Đại Cần, Tiểu Cần lập tức thấy không muốn ngủ bù nữa.Quả nhiên, nơi này vẫn không phải nhà mình, ban ngày ngủ ở nhà người ta cũng không tốt.Tiểu Cần lấy sách vở ra, xốc lại tinh thần, toang bắt đầu học tập.Đại Cần chuẩn bị phụ đạo cho con bé.Goá phụ Chu lại móc ra một đồng tiền và một cái bình thủy tinh, nói với cô: "Trong nhà hết nước tương rồi, cháu đi mua giúp dì một bình nước tương đi, trưa về dì nấu món thịt kho tàu cho mấy đứa ăn."Vì câu nói sau cùng, Đại Cần thu lại lời định từ chối của mình.Cô không nhận lấy một đồng, mà chỉ nhận lấy cái bình rồi nói: "Không cần đâu, tôi có tiền."Hai đồng tiền mua nước tương, cô vẫn trả được!"Cháu biết cung tiêu xã chứ? Nước tương trong cung tiêu xã không ăn được, đừng mua ở đó, ra khỏi hẻm rồi con đi về hướng tây, đến con hẻm có cây táo ta ở đầu thì rẽ vào. Trong tận sâu hẻm nhỏ đó có một nhà, nước tương do nhà ông ấy tự làm bán ăn rất ngon, không đi vô ích đâu."Góa phụ Chu đứng ở cửa, cẩn thận chỉ đường cho Đại Cần đi thế nào.Con hẻm nhỏ có cây táo ta kia, Đại Cần vẫn có chút ấn tượng. Cô nhớ mang máng là hình như hồi nhỏ cô còn chơi cùng mấy đứa bé ở trong đó.Nhưng không phải vì nhiều lý do mà căn nhà ở tận sâu trong hẻm kia bị bỏ hoang rồi sao?Có thể là nhiều năm rồi nên đã có chủ nhân mới!Đại Cần cũng không hỏi thêm, khoảng cách từ chỗ này đến cung tiêu xã hay nhà kia đều như nhau thôi.Chưa kể cô cũng nhớ là nước tương của cung tiêu xã không ra gì, khi con, vì đi mua nước tương về mà không ăn được, cô còn bị đánh.Đại Cần bèn cầm cái bình đi.Góa phụ Chu nhìn theo bóng lưng cô, cười.Mạnh Cường đợi Đại Cần xách bình ra khỏi hẻm rồi thì kích động đi theo....Đại Vĩ và Tiểu Vĩ bàn bạc cả đường đi cũng không nghĩ ra cách gì tốt để giải quyết vấn đề của ông nội, bà nội.Chủ yếu là Tiểu Vĩ hỏi gì cũng không biết, không phối hợp.Đại Vĩ không nhìn nổi cảnh ông nội, bà nội đi lục thùng rác. Hắn đưa người đến tiệm cơm, để bọn họ ăn thêm một bữa sáng bất ngờ rồi đến bưu cục gọi điện cho Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nghe xong nghĩ thầm "ha ha".Nhưng mà nể tình chị em, cô nhịn.Cô cũng hiểu cho suy nghĩ của Đại Vĩ. Có một kiểu người, người đó có thể đối xử tồi tệ với tất cả mọi người, nhưng sẽ đối xử tốt với duy nhất một người.Nếu như người được đối xử kia có chút lương tâm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện nhẫn tâm với người đó được.Biểu hiện của Đại Vĩ là còn tốt đấy, trước mắt vẫn chưa đồng ý cái gì hết. Nếu thằng bé thật sự hơi mềm lòng thì đã sớm nhận việc đón người về nuôi dưỡng lão rồi.Hoa Chiêu cười nói: "Muốn giải quyết vấn đề của bọn họ cũng đơn giản, đón hai người họ về thủ đô đi. Dù sao trong nhà em vẫn còn nhiều phòng, sao không chứa nổi họ được?"Đại Vĩ lập tức cười khổ trả lời: "Chị à, chị đừng có thăm dò em, em sẽ không làm vậy đâu, vậy thì sẽ làm tổn thương đến mẹ... Ông nội, bà nội đối xử với mẹ thật sự không tốt, em biết hết."Đại Vĩ thở dài: "Em làm cháu không nhìn nổi cảnh bọn họ nhặt rác, muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng cũng có giới hạn thôi, càng không thể đón bọn họ lên thủ đô được!"Hoa Chiêu hài lòng: "Vậy em tính thế nào?""Em nghĩ là... bỏ tiền ra cải tạo lại nhà kho nhà họ Lưu một phen, đắp cho dày hơn, dựng một cái giường tốt, làm cái bếp. Vậy cũng là một gian phòng tốt rồi..."Hoa Chiêu suýt chút nữa đã bật cười.Vậy thì chắc là dùng một nghìn tám trăm đã giải quyết được vấn đề, nhưng rất có thể sẽ chọc cho đám nhà họ Lưu đang rất kỳ vọng tức chết."Chị ủng hộ." Cô nói.Đại Vĩ lập tức cười. Chị hắn thật sự là người lương thiện nhất thế giới này. Ông nội, bà nội hắn không có chút quan hệ gì với chị ấy, còn từng bắt nạt mẹ, theo lý họ phải là kẻ thù.Vậy mà chị ấy lại có thể cười quên hết oán thù, thật quá rộng rãi!Hoa Chiêu vừa nghe Đại Vĩ ca ngợi vừa cười nhạt. Cô chỉ cảm thấy căn phòng kia được sửa chữa lại xong sẽ vui lắm, thế thì mắc gì cô lại không ủng hộ?Lòng tham của người nhà họ Lưu, cô đã nhìn thấu từ lâu rồi, một cái nhà kho có thể thỏa mãn bọn họ sao?"Còn chuyện ăn uống, em tính thế nào?" Hoa Chiêu hỏi."Em thật sự phiền não vì chuyện này." Đại Vĩ trả lời: "Em vốn định là bốn anh em mỗi người sẽ trích ra năm đồng cho họ làm phí sinh hoạt hàng tháng... Tất nhiên nếu các em ấy không muốn, số tiền này em sẽ tự bỏ ra, nhưng em sợ dù có đưa bao nhiêu thì cuối cùng cũng không vào được đến miệng bọn họ!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận