Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1042 - Khinh Người Quá Đáng.



Chương 1042 - Khinh Người Quá Đáng.



Chương 1042: Khinh Người Quá Đáng."Tiền của tao đâu rồi?" Ông ta lớn tiếng chất vấn Mã Thiên Minh.Rất nhiều chuyện ông ta không thể tự mình đi xử lý, cho nên đều giao cho Mã Thiên Minh.Ông ta tin được đứa con nuôi này.Bởi vì hắn đã thay ông ta làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, tay cũng đã không còn sạch sẽ nữa rồi, hắn không dám cũng sẽ không phản bội ông ta."Con không biết." Mã Thiên Minh nói: "Con gần đây đều đang ngăn chặn Diệp Thâm, nhưng không chặn được hắn."Chuyện này Mã Đại Cáp tin, ông ta biết rõ hành tung của Mã Thiên Minh.Tiền của ông ta mất, hơn nữa đều đã mất! Nhiều nơi như vậy, Mã Thiên Minh không có thời gian đi làm."Có phải là. . . Diệp Thâm hay không?" Mã Đại Cáp nói: "Mấy ngày nay lúc trời tối, mày đều chưa thấy qua hắn sao?"Mã Thiên Minh lắc đầu: "Chưa thấy qua."Mã Đại Cáp đấm tay: "Vậy khẳng định chính là hắn rồi! Diệp gia. . . Khinh người quá đáng! Tao muốn. . . ."Mã Thiên Minh ngẩng đầu nhìn ông ta.Mã Đại Cáp nghĩ cả buổi, cũng không nghĩ ra phải làm như thế nào.Mã Thiên Minh cúi đầu."Xuống dưới xuống dưới! Đi thăm dò Diệp gia đã đem tiền của tao giấu ở chỗ nào rồi? Tao muốn trộm trở về!" Cuối cùng, Mã Đại Cáp hô.Mã Thiên Minh trầm mặc rời đi.Mã Đại Cáp lại tự mình vụng trộm lái xe đi ra ngoài rồi.Ông ta đến mấy kho bạc bí mật của mình.Tới đó thấy tiền vẫn còn, trong lòng ông ta mới được an ủi một chút.May mà trứng gà không đặt trong một cái giỏ, đến cùng vẫn lưu lại mấy nơi.Ông ta lại mang mấy thứ đó giấu kỹ, không dám ở lại lâu, vội vàng đi nha.Hoa Chiêu đang thông qua thực vậy để dò xét hướng đi của hai người liền cười thầm, quả nhiên không phí công có hao phí nhiều tinh lực như vậy.Bất quá lúc này không thể gọi Diệp Thâm cùng đi rồi, cô không có biện pháp giải thích vì sao lại biết mấy địa điểm kia đấy.Dù sao đến Diệp gia cũng không tra được.Bất quá buổi tối không thể đi, cô chỉ có thể đi ban ngày.Không có Diệp Thâm đi theo, dễ dàng hơn đây này.Cô cũng không cần tiến vào trong phạm vi mục tiêu, an toàn vô cùng.Sáng ngày hôm sau, cô mang theo Lưu Minh cùng đi.Không mang theo không được, bí mật đi cả nhà đều lo lắng, không chừng còn cho rằng cô mất tích.Mang theo Lưu Minh cũng thuận tiện, Hoa Chiêu tự mình lái xe, Lưu Minh ngồi ở phía sau, sau khi lên xe không lâu, liền mơ mơ màng màng mà ngủ rồi.Hoa Chiêu đến mấy chỗ kia, nhanh chóng để cho thực vật kéo mấy thứ đó xuống dưới đất. . . .Được rồi, vốn là bị chôn ở dưới mặt đất đấy, Hoa Chiêu điều khiển bọn nó dịch sang nơi khác, lại sâu hơn, cam đoan Mã Đại Cáp tìm không thấy....Mã Đại Cáp tuy đã giấu đồ nhưng vẫn lo lắng, ngày hôm sau lại muốn đi xem.Kết quả cũng không còn."Tiền của tao đâu hết rồi? ?" Ông ta gào thét với Mã Thiên Minh.Mã Thiên Minh cúi đầu không lên tiếng, trong lòng lại bội phục Diệp gia, động tác thực vui vẻ!Nơi Mã Đại Cáp giấu tiền riêng, đến hắn cũng không biết."Đi! Đi Diệp gia!" Mã Đại Cáp nói.Ông ta nói Diệp gia, cũng không phải nhà Diệp Chấn Quốc, cũng không phải nhà Diệp Mậu.Sau khi Mã đại soái về hưu, ông ta đến tư cách để tiến vào hai đại viện kia cũng không còn.Người đi trà mát.Hơn nữa Mã Đại Cường gặp chuyện không may, Mã Quốc Khánh gặp chuyện không may, Mã gia bị giày vò một trận, đã không lớn bằng lúc trước.Chuyện buôn bán mấy lô hàng kia cũng phải dừng lại.Ông ta không có tư cách kia rồi.Vốn đầu tư thị trường hải ngoại, cho rằng sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát (*đầy túi), kết quả dùng sai người, thoáng cái đã tổn thất thảm trọng.Hiện tại, của cải lại bị người ta lấy hết rồi. . . . . Đây là đem bọn họ ép đến đường cùng!"Các người đừng khinh người quá đáng!" Mã Đại Cáp chỉ vào Hoa Chiêu mắng.Ông ta có thể tới Diệp gia, là vì Diệp Thâm ở đây.Bất quá việc này ông ta cảm thấy tìm Diệp Thâm là thích hợp nhất.Trong Diệp gia, người có thân thủ tốt, có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi tiền của ông ta tuyệt đối là Diệp Thâm."Khinh người quá đáng rõ ràng là các người." Hoa Chiêu nói ra."Các người làm cái gì, cô tự mình biết! Đem tiền của tôi trả lại cho tôi! Bằng không thì, đừng trách tôi không khách khí!" Mã Đại Cáp hung ác mà nhìn Hoa Chiêu."Đến ah, không khách khí ah, cho tôi xem ông có bản lãnh gì mà muốn không khách khí với chúng tôi." Hoa Chiêu cười nói.Diệp Thâm nói muốn đem ông ta ép lên góc tường, vậy không thể cho ông ta hi vọng."Cô không sợ tôi bán tin tức?" Mã Đại Cáp trầm xuống mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu."Đi ah, cứ thoải mái." Hoa Chiêu cũng nhìn thẳng vào ông ta.Cô còn chưa kịp hỏi Diệp Thâm có ý gì, mỗi tối đều quá mệt mỏi. . . .Nhưng nếu như Mã Đại Cáp dám làm cái gì, cây kim bì của cô cũng không phải để bài trí."Tốt tốt tốt!" Mã Đại Cáp chỉ tay về phía cô nói liên tục ba tiếng tốt, xoay người rời đi.Mã Thiên Minh im lặng đi theo phía sau.Về đến nhà, Mã Đại Cáp nói với Mã Thiên Minh: "Mày nói tin tức kia là thật? Đầu Diệp Thâm giá trị 10 triệu đô?""Chắc chắn 100%." Mã Thiên Minh nói."Vậy. . ." Ông ta nhìn nhìn Mã Thiên Minh: "Nói cho tao biết bán thế nào! Tao muốn cho bọn hắn hối hận!"Con nhóc ngu xuẩn kia cho rằng ông ta không dám sao?Nhà ông ta hiện tại chỉ còn bốn bức tường rồi, cái gì ông ta cũng dám?"Ngài tự mình đi? Quá nguy hiểm, hay cứ để con đi." Mã Thiên Minh nói ra."Không không không, bên kia cảnh sát đang tìm mày, mày đi sẽ không về được." Mã Đại Cáp làm như vì hắn mà suy nghĩ nói.Mã gia đã xong.Mã đại soái bị nhét vào hiệp hội dưỡng lão gì đó rồi.Mã Đại Cường chạy trốn.Ông ta cũng không có tiền không có người rồi.Mà đi nước Mỹ, nhưng có thể bán tin tức được 10 triệu đô.Nếu như là hắn, hắn sẽ không trở về đấy.Cầm tiền, rời khỏi trói buộc của Mã gia, ở bên kia tiêu diêu tự tại không tốt sao?Dù tin được đứa con nuôi này, ông ta cũng không tin được nhân tính.Cho nên ông ta phải đi."Ngài không biết tiếng anh, bán thế nào? Cứ để con đi thôi." Mã Thiên Minh nói."Không không, tao đi. Mày cứ viết ra, ghi trên tờ giấy. Sinh hoạt hàng ngày..., mày tìm cho tao một người phiên dịch." Mã Đại Cáp nói.Hắn nói như vậy, ông ta lại càng không dám thả hắn đi rồi.Mã Thiên Minh càng khuyên nhủ, Mã Đại Cáp càng kiên định muốn đi.Cuối cùng thấy ông ta sắp tức giận, Mã Thiên Minh mới bất đắc dĩ mà viết ra một tờ giấy.Ngày hôm sau đã sắp xếp xong cho ông ta một người phiên dịch.Sau đó Mã Đại Cáp bị bắt ở sân bay vì tội gián điệp.Để lộ tin tức của Diệp Thâm, tuyệt đối là đối nghịch với quốc gia, là gián điệp không thể nghi ngờ.Hoa Chiêu nghe được liền chớp mắt liên tục: "Ai tố cáo ông ta? Chúng ta sao?"Diệp Thâm lắc đầu: "Chúng ta không có chứng cớ."Bọn họ tố cáo, chỉ có thể nói là phán đoán, bọn hắn cho rằng Mã Đại Cáp sẽ làm như thế.Vậy thì không có tác dụng. Không tổn thương gân cốt đấy."Vậy chính là, Mã Thiên Minh?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm gật đầu: "Trong tay hắn có ghi âm, có một loạt chứng cớ."Mã Thiên Minh tố cáo, đây mới là cú đánh thực sựLàm cho Mã Đại Cáp vĩnh viễn không thể xoay người."Sẽ phán rất nặng?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm gật đầu: "So với em tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn."Anh đã mang về rất nhiều thứ quan trọng từ nước ngoài, chuyện này tuyệt đối không thể để cho người ngoại giới biết rõ, bằng không thì toàn bộ thế giới đều sẽ đến công kích bọn hắn.Quốc gia hiện tại còn chưa lớn mạnh, dễ bắt nạt.Cho nên bọn hắn phải vụng trộm phát triển.Mà Mã Đại Cáp tồn tại, chính là uy hiếp.Là uy hiếp thì sẽ bị tiêu diệt!Hoa Chiêu lập tức nhếch miệng, chuyện cô nghĩ đến đã đủ nghiêm trọng rồi, càng nghiêm trọng hơn, vậy cô không cần lo lắng rồi."Kế hoạch này, một bước lại một bước, đều muốn bức tử Mã Đại Cáp. . . . Chẳng lẽ Đào gia gặp chuyện không may, cũng là Mã Thiên Minh thiết kế sao? Chúng ta đây là bị đem làm thương rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh đi đến: "Hiển nhiên là vậy." Anh nói ra.Hoa Chiêu lại nhìn về phía người đứng phía sau anh, Mã Thiên Minh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận