Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 820 - Nội Đấu.



Chương 820 - Nội Đấu.



Chương 820: Nội Đấu.Thấy Hoa Chiêu nhìn, Trương Quế Lan lập tức đem ngón trỏ đặt ở trên miệng, để cho Hoa Chiêu chớ lên tiếng.Bà không muốn Hứa Tri Minh biết bà đang ở đây nhìn lén ông ấy.Hoa Chiêu gật đầu, che miệng Thúy Vi, mang theo 3 đứa nhỏ đi vào phòng.Thuý Vi lanh mồm lanh miệng đang muốn hỏi cô vì sao bà ngoại ở đằng kia.Trương Quế Lan cũng vội vàng bước nhanh vào nhà, trên mặt có chút xấu hổ."Mẹ cũng đã nghe thấy rồi, vậy mẹ nghĩ sao?" Hoa Chiêu hỏi.Trương Quế Lan thở dài: "Mẹ không có ý kiến gì cả, bà Hứa vừa nhìn đã biết không phải là người dễ đối phó, người chị dâu kia càng không phải là đèn đã cạn dầu, không hi vọng mẹ vào cửa đâu, nếu mẹ cưỡng cầu, cuộc sống sau này cũng sẽ không tốt."Chút tâm tư này của người phụ nữ kia, lúc ấy bà vừa nhìn đã hiểu rồi.Không có vô duyên vô cớ hận, Tôn Hiểu Quyên như vậy, chính là không hi vọng sẽ làm chị em dâu với bà, cho nên làm việc không để lại lối thoát.Hoa Chiêu gật đầu, không khuyên gì nữa.Đàn ông tốt còn nhiều, rất nhiều."Con lại nói mẹ chồng sắp xếp cho mẹ.""Đừng đừng đừng!" Trương Quế Lan lập tức ngăn cản: "Mẹ muốn nghỉ một chút. Hơn nữa chuyện này còn chưa qua đã lập tức đón người kế tiếp, để cho người ta biết cũng không tốt!"Bà cùng Hứa Tri Minh cũng không phải chỉ mới gặp mặt hôm nay, vừa thấy không được liền bye bye đấy.Cái loại thất bại này, buổi chiều ngày kế tiếp có gặp cũng không có vấn đề gì.Bà cùng Hứa Tri Minh coi như đã nói chuyện một thời gian ngắn đấy, hôm nay chia tay ngày mai đã đi xem mặt, không khỏi có chút quá sốt ruột."Được a." Hoa Chiêu nói ra."Chuyện của mẹ con cũng đừng quản, tranh thủ thời gian làm chuyện của mình đi thôi!" Trương Quế Lan không muốn tiếp tục cùng cô đàm luận về đề tài này.Vậy thì không nói chuyện này nữa.Hoa Chiêu nói với bà ấy một chuyện khác: "Người Trương gia bị con đưa về quê rồi."Trương Quế Lan sững sờ, bà còn chưa biết chuyện này.Người Trương gia thường xuyên đến cửa ra vào chặn bà, bà cũng không chủ động đi qua tìm bọn hắn.Một ngày không gặp bọn hắn, bà còn chưa kịp cảm thấy kỳ lạ. Hoa Chiêu đã đem chuyện nói với bà rồi.Trương Quế Lan im lặng mà nhìn cô, bất quá cũng không nói gì.Hoa Chiêu cũng không có hành động lỗ mãn, chỉ là đem người lừa trở về, không có gì không tốt."Được rồi, cùng bà ngoại đi rửa mặt nào!" Trương Quế Lan kéo ba đứa nhỏ đi ra.Hoa Chiêu hiếm khi được thanh tĩnh một hồi, nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi sương phòng.Những thứ đào được từ Đỗ gia còn chưa kịp giấu đi, đều chồng chất ở chỗ này.Cô còn chưa kịp nhìn kỹ xem có phải là bảo bối hay không.Vàng thỏi một hộp nhỏ, đồng bạc một rương, chỉ nhìn một chút đã bị để qua một bên.Trong đó có một đống đồ trang sức bằng vàng và ngọc, Hoa Chiêu nhìn kỹ hơn, chọn ra một ít ngọc bội.Phần còn lại là tranh và đồ sứ.Hiện tại cô cũng có chút trình độ giám định và thưởng thức rồi, nhìn thấy đều là đồ tốt, vui vẻ cười cả buổi.Cười cười, cô đột nhiên nhớ tới người Đỗ gia, cũng không biết hiện tại có đang đi đào bảo hay không.Nơi này cách cái thôn trang kia có chút xa, quan sát tốn sức, nhưng Đỗ gia cách nhà cô không xa.Toàn bộ đường vành đai hai của thủ đô là một nơi lớn như vậy.Hoa Chiêu trước đó đã tìm cơ hội cùng cái cây đại thụ trước cửa nhà họ Đỗ giao tiếp một chút, hiện tại trao đổi cũng dễ dàng.Cô lập tức "Xem" lén.Mấy người đàn ông Đỗ gia đang ở trong phòng họp, bảy tám người, sắc mặt đen hơn màn đêm ngoài trời."Hai ngày rồi, một chút manh mối cũng không có. Nhiều năm như vậy, trong thôn kia không có người nào phất nhanh, không có người rời đi, cũng không có ai từ bên ngoài đến." Một người đàn ông nói.Hoa Chiêu còn chưa biết toàn bộ người Đỗ gia, không biết đây là ai.Chỉ là nhìn thấy người này trông rất giống với ông già ngồi ở vị trí chủ toạ, phỏng chừng chính là con trai của ông Đỗ."Có phải là Vương quản gia không. . . .""Sẽ không!" Ông Đỗ nói: "Vương quản gia trung thành và tận tâm, không có con cái, hắn muốn những vật ngoài thân kia làm gì? Hơn nữa sau khi hắn chết ta còn kiểm tra qua một lần, đồ đạc đều ở đó."Ông nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía con thứ ba, biểu lộ không có ý tốt, ánh mắt hoài nghi.Rương hòm vẫn còn, đồ đạc không còn, khả nghi nhất chính là ai?"Cha!" Đỗ Lão Tam không thể tin mà nhìn cha: "Cha hoài nghi con? Không phải con! Con, con nhiều năm như vậy luôn làm việc! Mỗi ngày cẩn trọng, luôn đi làm đầy đủ! Con không có cơ hội!""Nhìn xem nhìn xem, không phải là không muốn, là không có cơ hội ~" Lập tức có người nói xoáy."Hơn nữa cũng không phải là không có cơ hội, anh còn có ngày nghỉ, còn có nghỉ đông, ồ? Năm trước nghỉ đông, không phải anh lấy cớ đi Nhạc gia để đến một nơi khác? Căn bản không ở nhà lễ mừng năm mới, chúng tôi đều không gặp anh, ai biết anh đi nơi nào!""Đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, là có chuyện như vậy!""Còn có năm kia, lão Tam nói con của hắn ở bên ngoài sinh bệnh, đã đi thăm con trai.""Đúng đúng!"Mọi người khẽ đếm, vậy mà phát hiện Đỗ Lão Tam rất nhiều thời gian không ở thủ đô.Đỗ Lão Tam quả thực hết đường chối cãi, hắn vừa quay đầu, đem tay chỉ vào một người khác, em trai của hắn, con trai út của cha, chính là bảo bối trong lòng ông ấy."Lúc ấy Tiểu Vĩ theo chúng ta cùng đi đấy! Hắn cũng biết, hắn cũng bị hiềm nghi!""Anh nói láo!"Hai người lập tức bắt đầu cãi nhau.Chưa nói được vài câu liền đánh nhau.Đồ không còn, rương hòm vẫn còn, tất cả rương hòm đều ở đó!Đây không phải là do người ngoài vô tình phát hiện được mà là do người biết vị trí cụ thể đào lên.Chuyện này tất nhiên là do người trong cuộc gây án rồi.Và chỉ có ba người biết về mấy món bảo vật kia. Những người con trai khác của ông Đỗ chỉ vừa biết đến.Kết quả vui vẻ chưa được hai ngày, đã nhận được thất vọng cực lớn.Quả thực so với không biết còn làm cho người ta đau lòng hơn.Trong phòng đánh thành một đoàn, không có bất kỳ ai hoài nghi đến trên người Diệp gia, trên người Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lại không vui.Cô phát hiện một bóng dáng ở trong một góc của Đỗ gia.Đỗ Hãn Lương nằm ở trên giường, hai mắt nhìn thẳng vào nóc nhà, trông như một kẻ ngốc.Hắn không có bị giam lại sao?Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn.Bất quá thấy chiếc xe lăn trên đất cô đã nghĩ tới đáp án, Đỗ Hãn Lương có thể là được phóng thích rồi.Dù sao lúc ấy hắn cũng bị thương rất nặng, Diệp Thâm ra tay rất mạnh, hắn chẳng những bị phế chân, người cũng thiếu chút nữa đã chết rồi, cứu thật lâu mới nhặt lại cái mạng.Như bây giờ cũng không giống người tỉnh táo lắm.Nhưng chuyện này cô đã đoán sai.Đỗ Hãn Lương vốn đang hai mắt vô thần đột nhiên tinh thần tỉnh táo, gọi ra bên ngoài: "Đàn bà thúi! Cút vào đây cho tôi! Lão tử đi ngoài!"Một giây sau, cửa phòng đã bị đẩy ra, Văn Tịnh lập tức đi đến, không dám nhiều lời, vén chăn lên mà bắt đầu thu dọn.Trên mặt càng không dám có bất kỳ biểu lộ ghét bỏ nào.Nhưng như thế này hiển nhiên không thể làm cho Đỗ Hãn Lương thoả mãn, hắn cầm chiếc búa cao su trên tay đập vào người Văn Tịnh.Văn Tịnh không thể trốn, chỉ có thể nhịn lấy, bằng không thì người Đỗ gia sẽ đến chặn cô ta lại, đem cô ta đánh đến ác hơn."Lão tử đi ngoài rất thơm phải không? Ăn nó đi!" Đỗ Hãn Lương một bên đánh một bên quát.Chuyện này Văn Tịnh chết cũng không chịu, vội vàng thu dọn xong cho Đỗ Hãn Lương, quay người chạy ra ngoài.Cũng may Đỗ Hãn Lương chân cà nhắc rồi, đuổi không kịp.Rời khỏi tầm mắt của Đỗ Hãn Lương, đến ra nhà kho bên ngoài trời tuyết, liền lấy nước lạnh tẩy trừ chất bẩn của Đỗ Hãn Lương, trên mặt Văn Tịnh một nửa là nước mắt, một nửa là hận.Ngu xuẩn, không có tay coi như xong, sao còn không bị người ta trực tiếp đánh chết!Cô ta cúi đầu nhìn da tay tràn đầy vết nứt của mình, cảm nhận được toàn thân đều đau, hiện tại, hắn không chết, cô ta cũng muốn chết rồi. .



Bạn cần đăng nhập để bình luận