Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1227 - Cô Ra Tay.



Chương 1227 - Cô Ra Tay.



Chương 1227: Cô Ra Tay.Bọn họ cũng không quá đáng, lăn một lần liền thu thập trở về.Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu cùng đoàn làm phim ăn sáng xong, liền dẫn bọn nhỏ vào phòng bếp."Nấm mà bọn nhỏ đưa đến ngày hôm qua đâu rồi?" Hoa Chiêu hỏi.Thiếu niên giúp việc trong bếp chỉ vào góc: "Nơi đó.”"Các con mang hết đi." Hoa Chiêu nói với ba đứa nhỏ."A?" Thiếu niên ngược lại sửng sốt, đưa cho bọn họ rồi lại thu hồi? Cũng không phải là chuyện thiếu mấy đồng tiền này, làm như vậy không dễ nhìn lắm đúng không?"Tôi sợ trong này thật sự có nấm độc gì, lại phát sinh chuyện trúng độc thì không tốt." Hoa Chiêu nói.Cô sợ rằng nấm mà họ hái sẽ bị lợi dụng một lần nữa."A, không có việc gì, tôi đã kiểm tra qua, không có nấm độc." Thiếu niên nói."Vậy cũng không tốt lắm." Hoa Chiêu nói.Dù sao cô cũng nhất quyết phải mang đi.Thúy Vi bất tình dọn dẹp, cảm giác mẹ không tin mình."Ngoan." Hoa Chiêu sờ sờ đầu con bé, không giải thích.Hôm nay bọn họ mang theo một cái giỏ liễu lớn, cho tất cả nấm vào, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.Gặp mấy người trong đoàn làm phim, Hoa Chiêu chủ động nói: "Tôi sợ nấm này có độc nên lấy về bỏ đi.”Cô vừa nói vừa liếc nhìn Tôn Tiểu Kiều cách đó không xa một cái.Tôn Tiểu Kiều đang nhìn chiếc giỏ trong tay cô, ánh mắt oán hận tiếc nuối.Ha ha! Cô ta thực đúng là có ý định này sao?"Vừa rồi chúng tôi đã thu dọn sạch sẽ nấm trong phòng bếp, cam đoan không lưu lại một cây, chẳng may nấm độc lại xuất hiện, cũng không liên quan đến chúng tôi." Hoa Chiêu nói.Mọi người cũng không thấy kỳ lạ vì sao cô lại nói như vậy, chỉ là cẩn thận mà thôi.Xử lý như vậy thực sự rất đúng, mặc dù có thể làm cho bọn nhỏ cõng trên lưng cái danh hái trúng nấm độc.Nhưng chúng vẫn là những đứa trẻ năm hoặc sáu tuổi, ai sẽ trách bọn chúng?Hơn nữa ngày hôm qua nhờ Thúy Vi kịp thời nói ra có nấm độc trong nồi, bằng không bị độc chết cũng không phải là hai con gà kia mà là bọn họ."Ai nha, vứt đi quá đáng tiếc, vẫn nên lưu lại ăn đi, chúng tôi rất tin tưởng mọi người, chuyện ngày hôm qua, đều là do đầu bếp." Một số người nói những lời lịch sự.Hoa Chiêu đương nhiên biết đây là lời khách khí, sẽ không nghe theo, đổ chiếc giỏ nấm xuống đất trước mặt mọi người, sau đó bị một đám dê đi ngang qua ăn tươi nuốt sống.Những con dê nhỏ ăn đến vui vẻ, chỉ một chốc nấm trên mặt đất đã không còn một mảnh, sau đó còn be be be cả buổi mới lưu luyến rời đi.Đi rất vui vẻ, nửa ngày không có một con nào vì trúng độc mà ngã xuống đất.“Con đã nói không có độc!” Thúy Vi nói.“Được rồi, lúc này mọi người đều biết!” Hoa Chiêu nói.Người bên cạnh nhao nhao phụ họa, lại khen Thúy Vi, Thúy Vi mới vui vẻ trở lại.Diệp Thâm đã dắt hai con ngựa ngày hôm qua đi tới, hôm nay bọn họ vẫn muốn ra ngoài cưỡi ngựa.Cẩm Văn cao hứng nhào về phía con ngựa lớn màu nâu.Ngựa nâu hiển nhiên còn vui vẻ hơn con bé, vừa đạp đạp, vừa nhảy về phía con bé.Những người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra nó rất vui vẻ, quả thực là vui vẻ chưa bao giờ có.Gia súc cũng biết vui vẻ sao?Thật kỳ lạ!Mọi người lại nhao nhao nhìn qua."Trên chân nó có phải bị đâm không?" Hoa Chiêu đi tới đánh nó hai cái nhẹ nhàng.Con ngựa lớn vừa mới muốn nhảy dựng lên lập tức cúi đầu thành thành thật thật đi.Diệp Thâm.....Anh cho bọn nhỏ lên xong, cùng Hoa Chiêu cưỡi ngựa rời khỏi tầm mắt mọi người."Phốc xuy." Tống Tuyết đột nhiên cười nhạo một tiếng, đánh thức Tôn Tiểu Kiều."Nhìn nghiêm túc như vậy, tròng mắt cũng không rút ra được. Đừng nhìn, vĩnh viễn sẽ không bao giờ là của cô!” Tống Tuyết trào phúng nói."Tôi chỉ đang nhìn hai con ngựa kia mà thôi." Tôn Tiểu Kiều mạnh miệng nói.Tống Tuyết đã không còn để ý tới chuyện này, đuổi theo cô ta hỏi: "Ai, người đàn ông hôm qua kia là ai? Hắn vào lều của cô khi nào? Cô hoàn toàn không phát hiện ra gì sao? Tại sao hắn lại đốt lửa? Đây phải là thù hận đến chết, đúng không? Cô bội tình bạc nghĩa hắn sao?”Giọng nói của cô ta không nhỏ, rất nhiều người nghe thấy.Sự kiện ngày hôm qua hiện lên trong tâm trí, nghĩ như thế nào cũng thấy không đúng, tựa như Tống Tuyết nói, vô duyên vô cớ, một người đàn ông chạy trong lều của cô ta làm gì?Cướp sắc?Chạy đến thảo nguyên xa như vậy để cướp sắc của Tôn Tiểu Kiều?Rốt cuộc có thành hay không, còn phóng hỏa?“Cô không cần ngậm máu phun người!” Tôn Tiểu Kiều tức giận nhìn Tống Tuyết: "Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ? Sao cô lại hất chậu phân này lên đầu tôi?”Cô ta quả thực tức giận đến mức bật khóc.Tại sao cái lều lại bắt lửa vào thời điểm quan trọng như vậy? Tại sao người đàn ông chết tiệt đó lại làm xấu đi thanh danh của cô ta?"Cô lại muốn dùng nước mắt lảng tránh vấn đề, khóc có thể rửa sạch hiềm nghi của cô không?" Tống Tuyết hỏi."Tôi không biết gì hết, cô muốn gì? Cô muốn tôi chết phải không?!” Tôn Tiểu Kiều hô."Không phải tôi muốn thế nào, tôi chỉ hỏi…”"Được rồi! Đừng ồn ào nữa!” Dương Lập ở phía sau hô: "Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, chuyện rốt cuộc như thế nào Diệp Thâm sẽ điều tra rõ ràng, liên quan gì đến các người! Nhanh lên qua đây quay phim! Quay xong sớm về nhà sớm!”Mặt ông đen lại.Rõ ràng đã ở nhà thắp hương bái Phật, sao còn có thể phát sinh loại chuyện thái quá này?Năm nay không phải là năm tuổi của ông! Sao lại nghịch hành như vậy!Nhanh chóng đuổi kịp tiến độ, quay một lần cho xong!Tống Tuyết không dám chạm vào lông mày Dương Lập, vội vàng bỏ qua Tôn Tiểu Kiều chạy tới quay phim.Chỉ là Tôn Tiểu Kiều cúi đầu, ánh mắt khẩn trương lại giãy dụa.Diệp Thâm thật sự sẽ cạy được miệng người đàn ông kia ra, hỏi ra giao dịch giữa bọn họ sao?Nếu để cho hắn biết cô ta muốn đầu độc vợ con hắn, cô ta còn gả cho hắn thế nào được?!Không được, phải nhanh lên!Tuy nhiên, cơ hội không dễ tìm.Nhà bếp không nấu súp nấm nữa.Nấm Hoa Chiêu đưa tới đã bị lấy đi, người chăn nuôi bởi vì chuyện ngày hôm qua cũng phạm phải kiêng kị, không đến bán nấm nữa, chỉ sợ bị dây vào.Cũng không thể nói cô ta đi hái nấm, sau đó nấm xảy ra chuyện, đó không phải là tự đào mộ cho mình sao?Đang lúc cô ta vội vàng chuẩn bị quay phim, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi trong phòng bếp tìm được cô ta."Chuẩn bị sẵn đồ trong tay cô, tôi đi hái nấm, cô ra tay." Hắn nhìn Tôn Tiểu Kiều, ánh mắt âm trầm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận