Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 906 - Thả Cô Ta Ra.



Chương 906 - Thả Cô Ta Ra.



Chương 906: Thả Cô Ta Ra.Diệp Danh biết mình sai ở chỗ nào, khuôn mặt tươi cười của anh khiến mọi người nghĩ rằng anh quá dễ tiếp cận.Lại nhìn Diệp Thâm, người nào dám bổ nhào qua? Ngoại trừ Hoa Chiêu.Cho đến bây giờ anh vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao hai người kia có thể ở bên nhau đấy, bổ nhào qua cưỡng bức? Cái hình ảnh kia, anh không thể tin được. . .Nhớ tới em trai, Diệp Danh cũng học ánh mắt của hắn lạnh xuống, khí chất trên người liền biến đổi, mang ý từ chối người ta cách xa hàng nghìn dặm.Quả nhiên, Vương Cường co rúm lại thoáng một phát.Nhưng một giây sau, cô ta lại ưỡn ngực, lớn mật mà nhìn thẳng vào Diệp Danh: "Diệp Danh, em thích anh, yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu, em muốn theo đuổi anh!"Diệp Danh mặt không biểu tình mà liếc nhìn cô ta một cái, không khách khí mà đẩy cô ta ra khỏi cửa xe, lên xe đi nha.Vương Cường nhìn ô tô biến mất, lúc này mặt mới đỏ lên.Cô ta đương nhiên cũng sĩ diện, bị người ta cự tuyệt như vậy, nếu không phải cố gắng chống đỡ, vừa rồi cô ta đã quay người chạy.Nhưng đây là Diệp Danh ah, hoàn toàn là hình tượng lý tưởng của cô ta, cô ta không muốn bỏ cuộc."Cố gắng lên!" Vương Cường tự động viên mình cả buổi, quay người tiếp tục vào tiệm cơm.Kết quả lại phát hiện không vào được rồi.Bị bảo vệ ngăn cản.Trước đó, xác thực cô ta đã lấy cớ là bạn của Hoa Chiêu mới có thể đi vào, vừa rồi Hoa Chiêu lên tiếng, mấy người bảo vệ đã bị giáo huấn một trận.Nói một câu cô ta là bạn đã có thể tiến đến? Lần trước chuyện hạ độc giáo huấn còn chưa đủ sao?Hoa Chiêu hiện tại đang tại cùng quản lý nói vấn đề này.Quản lý có chút khó xử: "Nhưng đôi khi có một số khách nhân đều đến rải rác đấy, chúng tôi cũng không xác định được thật giả. Khoan hãy nói, thực sự một số người rất kỳ quái, bọn hắn tới sớm, đi vào ngồi trong chốc lát, trước khi khai tiệc lại đột nhiên lấy cớ có việc rời đi, thực sự rất kỳ quái."Đang ngồi bình thường, lại không có ai gọi điện thoại, cũng không có ai đến gọi, đột nhiên lại nhớ tới có việc phải rời đi.Đến giờ cơm, có thể có chuyện gì?Thực sự cấp tốc, đến sớm vậy làm gì?Hơn nữa còn rời đi trước khi mấy người bạn cùng bàn đến, nghĩ sao cũng thấy không đúng."Nhưng chúng tôi lại không phân biệt được loại người này, lại không thể không cho bọn hắn vào.""Những người này đi rồi, anh đã kiểm tra ghế lô sao?" Hoa Chiêu hỏi."Kiểm tra rồi, đại đa số không có việc gì, bất quá cũng chỉ mất mấy bộ đồ ăn, mấy vật trang trí."Quản lý có chút chột dạ, sợ Hoa Chiêu trách cứ, lập tức bổ sung nói: "Chuyện này tôi đã báo cáo với quản lý Trương, bà ấy nói đã biết."Còn có thể làm gì? Vốn không biết những người này, đi đâu để đòi mấy cái chén?Cũng may mấy tranh chữ trang trí đều là đồ nhái, mấy đồng tiền một cái, đẹp mắt lại không quá đắt.Hoa Chiêu lắc đầu, trước kia lúcTrương Quế Lan ở đây, bà ấy cơ bản không tham dự quản lý, ngược lại đã quên nhắc nhở cô điểm này.Hôm nay thiếu đi cái gì, về sau khả năng lại nhiều hơn cái đó.Con gián con kiến đều là chút đồ bình thường, cho bọn hắn cho hàng cấm vào mới nguy hiểm đây này.Ngay lập tức đóng cửa tiệm! Còn phải tiến thành kiểm tra."Về sau quyết không thể để cho người ta tùy tiện tiến vào làm loạn." Hoa Chiêu nói ra."Vậy làm sao bây giờ?" Quản lý có chút khó xử nói.Hắn cũng biết không thể để cho người ta vào loạn, nhà bếp và những người khác có thể bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng chỗ khách hàng hắn không có biện pháp.Hoa Chiêu nhìn khách nhân đang ăn uống linh đình bên ngoài, ngón tay trên bàn gõ gõ, rất nhanh liền nghĩ ra chủ ý: "Chúng ta phát thiệp mời.”“Để cho người đặt bàn lấy số lượng và điền thông tin thiệp mời, mỗi khách một tờ giấy mời, để người mời khách điền thông tin, viết bao nhiêu thiệp mời thì có bấy nhiêu người đến, chúng ta thu lại thiệp mời của người vào.”Bởi như vậy, còn nắm giữ tư liệu cơ bản của khách nhân, thực sự có chuyện, cũng dễ truy xét.Bất quá thiệp mời này nhất định phải làm cho hoa lệ, đừng cho người ta cảm thấy là phiền toái, bắt ép, ngược lại phải cho người ta cảm thấy đây là điều vinh dự.Còn có thể phòng bất trắc, bằng không thì ai cũng tùy tiện báo tên liền vào được.Hoa Chiêu nói làm liền làm, lập tức đi cửa hàng văn vật đồ cổ cô thường xuyên vào xem.Vào cửa, trước tiên càn quét một vòng rồi nói sau. . . .Năm 81, không đến một hai năm nữa đã bắt đầu trả lại đồ đạc rồi, nếu không mua sẽ không còn chỗ nào bán rồi.Lại đào được mấy tấm tranh chữ, Hoa Chiêu rất vui vẻ."Cổ lão tiên sinh, loại bảo bối ẩn giấu này trước kia sao ông không lấy ra?" Hoa Chiêu cùng cửa hàng trưởng của cửa hàng văn vật nói chuyện phiếm.Đây có thể là người ngoài mà cô quen thuộc nhất, những năm này, cô cũng không ít lần chiếu cố chuyện làm ăn của ông ấy.Được rồi, đây cũng không phải là việc buôn bán của ông ấy, ông ấy cũng chỉ có chút tiền lương đấy.Cổ lão tiên sinh rất thích Hoa Chiêu, bởi vì ông rất thích các món cổ vật, mà Hoa Chiêu cũng thích.Khắp thủ đô, ông chưa từng thấy ai cuồng nhiệt như Hoa Chiêu.Nhiều năm như vậy, những món đồ Hoa Chiêu mua được từ trong tay ông, cũng đủ để mở cửa hàng rồi."Giấu được ở chỗ nào chứ? Rương hòm đều bị cô chuyển đi sạch rồi, đây là phía dưới cửa hàng vừa đưa tới, chờ người hữu duyên." Cổ lão tiên sinh nháy mắt với Hoa Chiêu mấy cái.Mái tóc hoa râm và làn da hồng hào càng khiến cho ông ấy nhìn rất hiền lành tốt bụng.Những thứ tốt này, người bình thường đến ông cũng sẽ không lấy ra đấy, chỉ có mấy người thật tình thích sưu tầm đồ cổ, ông mới đưa ra.Mà trong mặt, đương nhiên là ưu tiên Hoa Chiêu."Tạ ơn lão tiên sinh rồi, về sau nếu có thứ tốt này, nhất định phải gọi điện thoại cho cháu ah! Quay đầu lại cháu xin được mời ông ăn bữa cơm!" Hoa Chiêu cười nói."Vậy thì tốt." Cổ lão tiên sinh cười nói."Đúng rồi, cháu hôm nay đến là có chuyện muốn làm phiền ông." Hoa Chiêu nói ra."Lại muốn tìm cái gì?" Cổ lão tiên sinh tò mò hỏi.Hoa Chiêu thường xuyên làm phiền ông, phiền ông hỗ trợ tìm đồ."Lần này cháu muốn tìm một sư phụ đúc tiền kim loại, ông có biết loại người này không?" Hoa Chiêu hỏi.Vàng lá, đồ kim loại, cũng không phải người có tay nghề bình thường là có thể làm được, đó đều cần tài năng đặc biệt.Mà loại người tài giỏi này, đã thất nghiệp rất nhiều năm, bên ngoài cô căn bản không có chỗ để nghe ngóng.Nhưng Cổ lão tiên sinh chắc sẽ biết.Trước khi làm ở cửa hàng văn vật đồ cổ, ông ấy làm một thợ kim hoàn."Cháu muốn vàng lá? Muốn bao nhiêu?" Cổ lão tiên sinh hỏi."Muốn rất nhiều." Hoa Chiêu nói.Cô định làm thiệp mời bằng vàng lá.Bất quá thiệp mời sẽ thu hồi lại đấy, làm cho thật đẹp đẽ và quý giá, cũng chỉ có thể ở trong tay khách hàng trong chốc lát, cũng không thể để cho bọn hắn vui vẻ.Hoa Chiêu muốn nhân tiện làm một ít thẻ làm dấu sách kẹp ở trong thiệp mời làm quà, khách nhân trả thiệp mời, nhưng có thể lấy thể làm dấu lưu lại, vậy cũng vui vẻ rồi."Cháu còn cần một người có tay nghề, giúp cháu làm mấy thứ." Hoa Chiêu nói xong, cầm giấy bút trên quầy, tiện tay vẽ lên mấy cái thiệp mời cùng thẻ làm dấu trên sách.Cô có nhiều kiến thức của đời trước, kiểu dáng thiệp mời tuyệt đối khác người hiện tại.Bên trên yêu cầu trang trí bằng vàng lá.Chỉ là chút trang trí làm đẹp.Đem cả tấm thiệp đều dán vàng lá cũng không phải không được, dù sao cũng không tốn nhiều tiền.Giá vàng năm 1981 biến động lớn, đầu năm lên gần 600 đô la Mỹ một lượng, cuối năm liền giảm xuống còn hơn 390 đô la Mỹ một lượng.Lại tương đương với tỉ suất hối đoái.Lúc rẻ nhất, một chỉ vàng tương đương với 24 đồng, lúc đắt tiền nhất cũng không quá 30 đồng.Mà một chỉ vàng có thể làm nửa mét vuông lá vàng.Cho dù cả tấm thiệp mời đều dùng lá vàng, giá thành một tấm cũng mới mấy mao tiền.Nhưng người ngoài không biết lá vàng thực tế rẻ như vậy, bọn hắn chỉ biết trông thấy ánh vàng rực rỡ rất đã mắt.Khá lắm, cô đã hung hăng càn quấy đến mức dùng vàng làm thiệp mời rồi hả? Cô có bao nhiêu tiền? Tiền của cô làm sao mà kiếm được vậy? Có phải là Diệp gia cho không? Có phải là tiền tài bất nghĩa hay không?Quá bắt mắt.Vì vậy, các lá vàng chỉ là tô điểm, phác thảo đường viền hoặc hoa văn.Nó trông sang trọng mà không quá chói mắt.Thành phẩm cũng thấp, một tấm tính toán xuống, không dùng đến một mao tiền nguyên liệu.Hơn nữa như vậy cũng chống hàng giả.Bây giờ làm vàng lá là một công việc cần kỹ thuật, hoàn toàn bằng tay, không có máy móc.Trên thị trường có rất ít vàng lá và không thể mua được.Làm giả hàng? Làm loại vàng giả để cho người ta liếc mắt nhìn không ra, hiện tại còn chưa có kỹ thuật này.Cổ lão tiên sinh nghe hiểu rồi, loại cô muốn làm khá tiêu hao, chút vàng trong tay ông không đủ rồi."Làm lá vàng, con của tôi biết." Cổ lão tiên sinh nói.Chẳng những con của ông biết, ông cũng biết, nhưng ông đã lớn tuổi, không thể vung búa nữa rồi.Công việc này chẳng những cần kỹ thuật, mà nó còn là một việc tốn thể lực."Hiện tại tôi chỉ có thể làm một chút việc nhỏ này." Ông chỉ chỉ thiệp mời cùng thẻ kẹp sách.Hoa Chiêu cực kỳ vui vẻ, vấn đề thoáng cái đã được giải quyết!Thương lượng tốt giá cả, định xong kiểu dáng, Hoa Chiêu rời đi rồi.Ngày thứ ba, cô liền nhận được hàng mẫu.Trên thiệp mời đỏ thẫm, mấy chữ “Bếp Trương gia” mà vàng óng ánh, phối hợp với vài nét bút được phác hoạ bằng vàng lá, trang nhã lại cao quý.Lần này, thẻ kẹp sách được vẽ bằng hoa cúc vàng, và mỗi cánh hoa đều hiện rõ, sống động và lộng lẫy.Một cái thẻ kẹp sách nhỏ, được làm như một tác phẩm nghệ thuật, hoàn toàn vượt quá mong đợi của Hoa Chiêu.Cô cũng bắt đầu chờ mong các mẫu khác rồi.Các mẫu dấu trang và thư mời sẽ luôn được thay đổi thường xuyên, đây cũng là một phương pháp chống hàng giả.“Gọi điện thoại cho những vị khách đã đặt bữa ăn ngày mai, chúng ta sẽ phái người gửi thiệp mời, để họ điền vào, để người phục vụ sao một bản danh sách rồi mang về.” Hoa Chiêu nói.Quản lý cầm thiệp mời, bị kích động mà đi gọi điện thoại.Đúng như dự đoán của Hoa Chiêu, mỗi người đều rất thích phần thiệp mời này, cảm giác ăn một bữa cơm cũng cao cấp hơn rồi.Cha của Đỗ Hãn Lương nắm chặt một tấm thiệp mời của người khác, ho ra máu.Bọn hắn ra một cái giá rất lớn, vừa sắp xếp người xong, muốn đi vào làm chút gì đó, kết quả là vào không được rồi!Chỗ tốt cũng đã cho đối phương, không thể thu trở lại."Đây cũng không phải là tôi không làm việc, tôi cũng không thể xông vào, như vậy chuyện còn chưa làm đã bại lộ. Thật có lỗi, thật có lỗi, anh em lực bất tòng tâm." Người đàn ông nói xong xoay người rời đi."Ông!""Khục khục khục!"Đuổi theo người đàn ông chỉ có một phòng ho khan, mấy người Đỗ gia trúng độc nhẹ, không biết là do tâm lý hay là do độc dược, cũng bị di chứng, động một chút lại ho khan.Ho khan còn đánh nhau thế nào?Người đàn ông thuận lợi thoát thân."Làm sao bây giờ?"Người Đỗ gia tình cảnh rất bi thảm.Lại lãng phí một đầu nhân mạch.Hiện tại bọn hắn cơ hồ đã là hai bàn tay trắng, mấy người nhà đều lách vào trong một căn nhà của họ hàng xa ở nông thôn kéo dài hơi tàn."Vợ Lão Tứ, tôi nhớ chị dâu của cô đang công tác ở bệnh viện tâm thần?" Đỗ Lão Nhị hỏi."Vâng." Trong góc một người phụ nữ nói: "Tôi đã nhờ chị ấy chăm sóc tốt Văn Tịnh rồi!""Không, cô hãy nói cô ta thả Văn Tịnh ra."



Bạn cần đăng nhập để bình luận