Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1527 - Chặn tiêu



Chương 1527 - Chặn tiêu



Chương 1527: Chặn tiêuCha con nhà họ Kim không dây dưa nữa, chân trước chân sau trở về hiện trường đại hội đổ thạch với Hoa Chiêu.Cùng ngày trả giá, cùng ngày ra kết quả, rất nhanh.Bởi vì lượng công việc không phải là quá lớn, tổng cộng chỉ có 20 rương, 4 người phụ trách một rương, phân chia ghi giá tiền trên những tờ giấy ghi số thứ tự đá thô, ai cao ai thấp liếc mắt một cái là lập tức nhìn ra.Hơn nữa là ra kết quả ngay tại hiện trường, có một số khối đá thô ít người cạnh tranh, chỉ có một vài người, nên chỉ cần liếc qua là hiểu ngay.Bên này ra kết quả, lập tức công bố ra ngoài.Hoa Chiêu ngồi ở dưới đài chờ kết quả.Cha con nhà họ Kim lại hai mắt nhìn nhau một cái, rời đi.Ban đầu Hoa Chiêu không để ý, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.Những khối đá thô đáng lẽ cô phải tranh được, lại có người ra giá cao hơn 1 vạn hoặc là năm nghìn, vừa vặn vượt qua cô.Điều này không thể nào xảy ra, lúc cô ra giá chắc chắn đó là giá cao nhất trong rương.Cho dù có người đút giấy vào sau khi cô đấu giá, lại đúng dịp ra giá cao hơn so với cô, vậy cũng thật bất ngờ.Trường hợp ngoài ý muốn này không thể nào phát sinh liên tiếp.Có người đang thao tác trong tối."Ha ha." Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng."Thế nào?" Diệp Thư hỏi.Hoa Chiêu nhìn chằm chằm về phía khu vực mở đấu giá.Để tỏ vẻ công bằng, tất cả các rương đều mở ngay tại hiện trường, ghi danh ngay tại hiện trường.Khu vực kia bị rào lại, người ngoài không thể đi vào, nhưng mà có thể thấy rõ tình huống bên trong.Sẽ không có người đút giấy đấu giá ở sau.Nhưng mà có người có thể sửa lại ngay tại hiện trường.Hoa Chiêu nhanh chóng nhìn thấu sự mờ ám."Chị nhìn người ghi chép kia mà xem, bút trong tay của anh ta quẹt một cái vô cùng nhanh trên giấy đấu giá." Hoa Chiêu nói: "Chắc chắn anh ta đã sửa lại giá cả."Đổi giá, vốn dĩ không nên trúng thầu thành có thể trúng thầu.Diệp Thư không nhìn thấy, động tác của người nọ quá nhanh, bút trong tay tựa như chỉ lướt ngang qua tờ giấy một chút, "Vèo" một cái đã sượt qua, người bình thường chắc chắn không biết anh ta đã làm gì.Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy cũng không thể chắc chắn.Nhưng mà cô ấy tin tưởng Hoa Chiêu.Cô ấy vỗ bàn một cái đứng lên: "Thật là quá đáng! Chỉ có một người như vậy phải không? Hay tất cả mọi người đều như vậy?""Tất cả mọi người." Hoa Chiêu nói: "Bây giờ đáng lẽ em phải trúng 5 khối rồi, kết quả là một khối cũng không trúng.""Cái gì! Bọn họ lại thao tác trong tối tập thể! Thế này, thế này còn gọi là đại hội đổ thạch gì chứ? Làm như vậy thật sự quá đen tối! Chỉ nhằm vào một mình em sao? Hay tất cả mọi người đều bị thao tác trong tối như thế?”"Chắc là tất cả mọi người." Hoa Chiêu nói.Lúc không lưu ý thì không phát hiện, lưu ý thì lập tức nhìn ra, "Trong lúc vô tình" bút xoẹt qua tên tờ ghi giá không phải số ít.Chỉ cần khối đá đấu giá ngầm nào có giấy đấu giá bị như vậy là chắc chắn người trúng thầu thay đổi, thao tác như vậy cũng không chỉ dưới 5 lần."Có thể là ban tổ chức liên hiệp với một số người, chỉ để cho người mình trúng thầu." Hoa Chiêu nói.Diệp Thư lại vỗ bàn một cái: "Thật quá đáng! Đưa bọn họ ra ánh sáng!"Tính tình nóng nảy của cô ấy không thể kìm nén được.Hai người không nhỏ giọng nói chuyện, người xung quanh đều nghe thấy, hơn nữa quay đầu nhìn về phía các cô.Hai cô gái đẹp phát giận gì vậy?Người ở đây có một nửa đều biết tiếng Anh, nhưng mà biết tiếng phổ thông thì chưa đến mười phần trăm, thậm chí càng ít hơn, nghe không hiểu hai người đang nói gì.Chu Văn Hiên cũng hiểu một chút tiếng phổ thông, nhưng không thông thạo cho lắm, nghe hiểu một chút xíu.Chỉ là một chút này đã đủ hù chết anh ta rồi, anh ta vội vàng nhích sát tới hỏi: "Các cô mới vừa nói gì? Cái gì đổi giá cả? Cái gì quá đen tối?"Hoa Chiêu nhìn vẻ mặt của anh ta thật sự không biết chuyện, lập tức cười."Xem ra những thương nhân châu báu như các anh không phải là một hội với bọn họ, cũng đúng các anh là khách hàng, bọn họ là người bán, mãi mãi không thể nào chung một phe." Hoa Chiêu nói.Xem ra thao tác trong tối là đám doanh nhân bán đá thô, hoặc là những người đặc biệt kiếm tiền dựa vào đổ thạch.Có thương nhân chuyên môn đổ thạch, mua đá cắt ra rồi bán cho doanh nhân châu báu."Anh nhìn người kia đi..." Hoa Chiêu chọn một nhân viên đang thao tác ghi chép, chỉ cho Chu Văn Hiên nhìn, thuận tiện nói cho anh ta về một chút suy đoán của mình.Chu Văn Hiên nhìn thấy, cũng không thấy rõ.Chiếc bút thật sự lướt một cái là xong, có chạm vào tờ giấy hay không anh ta cũng không xác định, tốc độ quá nhanh.Tất nhiên nhanh như thế cũng do từng đặc biệt luyện tập, chính nhờ đôi tay này để kiếm tiền, hoàn thành một đơn này bọn họ sẽ có tiền hoa hồng kếch xù.Mặc dù Chu Văn Hiên không thấy rõ, nhưng anh ta tin rằng có việc này.Sau đó anh không kích động nữa, khoanh tay đứng ở đó trầm tư.Diệp Thư còn nghĩ rằng anh ta muốn cùng nhau làm lớn chuyện, nhìn thấy dáng vẻ thế này lập tức kịp phản ứng, anh ta mặc kệ.Cũng đúng, chuyện này không hề có tổn thất gì đối với anh ta!Tổn thất chỉ là những người vốn dĩ phải trúng thầu.Bây giờ mặc kệ ai trúng thầu, cuối cùng nguyên liệu cắt ra được cũng sẽ chảy vào trong tay những doanh nhân châu báu như bọn họ.Nên liên quan gì đến anh ta?Ngược lại anh ta có thể lợi dụng chuyện này hung hăng ép giá bọn họ! Nếu như không bán nguyên liệu thô theo giá vốn cho anh ta, anh ta sẽ đưa bọn họ ra ánh sáng...Như vậy, trong vô hình anh ta đã có thể giảm đi một nửa giá vốn so với những người khác trong nghề!Tim Chu Văn Hiên đập rộn lên, vội vàng quay đầu nhìn Hoa Chiêu.Có thể kiếm năm mươi phần trăm tiền vốn này hay không còn phải xem hai cô gái này có thể thành toàn cho anh ta hay không."Cô Phương, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô một chút, không biết hai vị có thể dời bước được không?" Chu Văn Hiên nói."Không rảnh, bây giờ chúng tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm!" Diệp Thư nói tràn đầy khí thế hung hăng.Trong thân thể của cô ấy luôn có một luồng lửa giận không có chỗ phát tiết, bây giờ lại có người tìm đến cửa.Chu Văn Hiên nhìn thoáng qua cũng biết cô ấy muốn làm gì, lập tức nóng nảy, tiền đồ của Chu Ký bọn họ đều đặt hết vào giờ phút này rồi! Chắc chắn cần phản ổn định các cô."Cô đừng tức giận, tôi, Chu Ký chúng tôi vừa ra mắt mấy mẫu trang sức, tôi thấy nó vô cùng thích hợp với hai vị, tôi muốn tặng hai vị!" Châu Văn Hiên quả thật không nghĩ ra lý do nào khác.Quả nhiên sự chú ý của Diệp Thư dời đi một chút, nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh vậy.Trước đó người này trông cũng không giống như một cậu ấm quần áo là lượt, đi theo bên cạnh cô và Hoa Chiêu vô cùng an phận, đa số đều là cắt nguyên liệu ra cho Hoa Chiêu.Sao dáng vẻ bây giờ cứ như lãng tử phóng đãng muốn tặng trang sức cho hai người bọn họ cùng lúc vậy?"Thật sự tặng đồ trang sức cho tôi sao?" Hoa Chiêu hỏi giống như một người phụ nữ ham chiếm của hời."Thật thật." Chu Văn Hiên lập tức nói.Nhưng mà trong nháy mắt lại thầm đau lòng, bây giờ Hoa Chiêu đều có tiền hơn so với chín mươi lăm phần trăm những người có mặt ở chỗ này, anh ta phải tặng thứ gì mới có thể vừa mắt cô đây?"Đi thôi chị, đi xem thử." Hoa Chiêu nói.Diệp Thư còn chưa kịp nguôi cơn giận, còn muốn đi làm lớn chuyện, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Hoa Chiêu, cô ấy lập tức phản ứng lại, cô lại muốn kiếm chuyện."Ồ." Cô ấy ngoan ngoãn rời đi cùng với Hoa Chiêu.Ba người mang vệ sĩ rời hiện trường đã có mấy người nhìn thấy, nhưng bây giờ không ai xen vào chuyện của người khác, đều đang khẩn trương kích động chờ xem mình có trúng thầu không.Chỉ có cha con nhà họ Kim nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoa Chiêu, ánh mắt rất nghiêm trọng.Trong hai mươi rương đằng trước, Hoa Chiêu đều đấu giá, cô không đợi kết quả sao? Bình tĩnh vậy à?Bình tĩnh một cách không bình thường nha.Chuyện gì đã xảy ra?Không thèm để ý ư?Vậy bọn họ chặn cô ta có phải là điều đúng đắn không?Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu, nhẹ nhàng mỉm cười với bọn họ, sau đó xoay người rời đi.Lòng cha con nhà họ Kim đột nhiên cảm thấy không ổn cho lắm, căng thẳng hơn."Nhanh lên, tranh thủ thời gian nói bọn họ dừng tay!" Kim Anh Hoa hô: "Số đá còn lại chúng ta không chặn!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận