Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 972 - Phải Nghĩ Biện Pháp.



Chương 972 - Phải Nghĩ Biện Pháp.



Chương 972: Phải Nghĩ Biện Pháp.Ngô Đông muốn nói chuyện, đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là con mình ah, lớn lên cùng cậu nó quả thực rất giống nhau, mắt nhỏ miệng rộng.Lưu Mẫn hung hăng trừng mắt liếc hắn, Ngô Đông lập tức câm miệng.Hắn đã sợ mẹ, cũng sợ vợ.Cái ánh mắt này hắn hiểu, câm miệng là được rồi, bằng không thì sẽ bị đánh."Bà xem đứa nhỏ này lớn lên không giống tôi, cũng không giống chồng tôi, tại sao có thể là con của tôi? Các người khẳng định nghĩ sai rồi!" Lưu Mẫn nói ra.Bà Ngô há hốc mồm.Lưu Mẫn nhìn về phía bà ta.Bà Ngô cùng cô ta trao đổi ánh mắt thoáng một phát, cũng câm miệng không nói.Tâm tư của con dâu, bà ta đoán được.Lưu Nguyệt Quế nhìn bọn họ, đem đứa nhỏ ôm trở về.Bà không biết tình huống, không phát biểu ý kiến."Lưu Minh, cậu đi gọi người đến." Lưu Nguyệt Quế nói ra.Hậu viện, Miêu Lan Chi nghe được nghi ngờ nói: "Tìm lộn người?"Hoa Chiêu bùng nổ rồi.Lúc ở Ngô gia cô đã nhìn qua mấy bé gái, đặc biệt là đứa nhỏ nhất kia, lớn lên rất giống bướng bỉnh.Nói bọn hắn không phải người một nhà, xác suất rất nhỏ."Con đi xem." Cô đứng lên.Vân Phi cũng đứng lên."Các con ở lại đây a." Hoa Chiêu cúi đầu, cố gắng nở nụ cười nói ra: "Trong chốc lát khả năng sẽ có cãi nhau, các con không cần nghe."Tuy muốn cho bọn nhỏ có thêm kiến thức, nhưng bọn chúng còn nhỏ như vậy, nếu gặp quá nhiều cực phẩm, sẽ làm cho bọn hắn đối với thế gian này sinh ra hiểu lầm đấy."Mẹ, bé bướng bỉnh không phải là em trai của chúng con, cha mẹ ruột muốn dẫn em ấy đi rồi hả? Chúng con đi gặp em ấy một lần cuối cùng." Vân Phi nói ra.Vừa rồi Hoa Chiêu đã nói cho bọn chúng gần đây có chuyện gì xảy ra.Không thể dấu diếm, cũng dấu diếm không nổi, dù sao đứa bé kia cũng sẽ bị đưa đi.Ba đứa nhỏ nghe nói em mình bị bắt cóc, lập tức đều khóc.Khóc đến nỗi trái tim Hoa Chiêu cũng tan nát rồi.Bây giờ nghe nói đứa bé này sắp bị đưa đi, Vân Phi muốn đưa tiễn.Tuy bé rất xấu, nhưng cũng là em trai của nó mấy ngày nay, nó đã cố gắng ưa thích bé.Thúy Vi chỉ quyết miệng, mắt nước mắt lưng tròng mà hỏi thăm: "Vậy em ruột của con lúc nào tìm trở về?"Hoa Chiêu nghe được cũng muốn khóc."Rất nhanh!" Cô nói ra."Được rồi." Thúy Vi không tình nguyện gật đầu.Cẩm Văn chỉ nắm lấy quần Hoa Chiêu, ngẩng đầu bất an mà nhìn cô.Cô bé còn quá nhỏ, không biết em trai bị bắt cóc là như thế nào, cô bé chỉ là thấy mẹ đau lòng, cô bé liền khổ sở.Hoa Chiêu vừa đau lòng lại khổ sở, đem ba đứa bé ôm vào trong ngực lần lượt hôn một chút, sau đó giao cho Miêu Lan Chi.Thấy chỉ có một mình cô tới, không có hai người đàn ông đáng sợ kia, ba người Ngô gia đều thở phào."Cô nói đứa nhỏ này không là của cô?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi."Tuyệt đối không phải! Cô xem nó lớn lên không giống chồng tôi chút nào!" Lưu Mẫn lớn tiếng nói.Vốn phần lớn trẻ sơ sinh đơn giản là nhìn không ra giống ai, huống chi đứa nhỏ này rất tốt, giống cậu không giống cha, cô ta nói được rất hùng hồn."Có một loại kỹ thuật gọi là DNA, có thể xác nhận quan hệ cha con, xác định cha mẹ ruột là ai." Hoa Chiêu nói ra."Cái gì đấy, nghe cũng chưa từng nghe qua." Lưu Mẫn nói: "Hay là cô bắt nạt tôi ít đọc sách, lừa gạt tôi sao?Hoa Chiêu cũng bị tức đến bật cười."Được." Cô gật đầu: "Lưu Minh, đưa đứa nhỏ này đi cô nhi viện."Lưu Minh lập tức tiến lên muốn ôm đứa nhỏ đi."Ai ai ai!" Lưu Mẫn nóng nảy.Hoa Chiêu nhìn về phía cô ta, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười trào phúng.Lưu Mẫn lập tức nói: "Đứa trẻ này thực sự không phải con của tôi. . . . hay là cô đi hỏi người khác một chút a. . . . Tìm không thấy cha mẹ ruột của nó..., cô hãy nuôi đi? dù sao nhà cô cũng rất giàu đấy, không thiếu một miếng cơm ăn.""A." Hoa Chiêu lần này thật sự bật cười.Trước kia chỉ nhìn thấy trên TV, vì để cho con mình sống những ngày tốt lành, cha mẹ ruột đã không nhận con, không nghĩ tới cô thật sự gặp."Đưa đi, tiễn khách." Hoa Chiêu nói ra.Lưu Minh lập tức bế đứa bé từ trong tay Lưu Nguyệt Quế xoay người rời đi.Chu Binh đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào người Ngô gia."Kẻ có tiền sao lại keo kiệt như vậy? Chính mình không biết như thế nào lại ôm nhầm con nhà người ta, lại đổi ý không nhận rồi, muốn đẩy đi, đưa cho một người xa lạ? "Lưu Mẫn nhỏ giọng nói, vẻ mặt khinh bỉ.Lúc này không cần Hoa Chiêu phân phó, Chu Binh không nói hai lời liền đẩy ba người đi ra.Hoa Chiêu cười cười, mắt trào phúng, nhưng lại không tức giận.Nếu như là những người khác nhặt được đứa nhỏ này, một lần nữa đưa trở về cho Ngô gia, bọn hắn sẽ vui mừng muốn chết.Dù sao Lưu Mẫn đã sinh ra 4 đứa con gái, mỗi ngày bởi vì không sinh ra con trai mà cùng mẹ chồng đánh nhau.Con trai tưởng chết đã sống lại, bọn hắn không biết muốn cao hứng thành cái dạng gì.Nhưng hiện tại, đứa nhỏ này là bị cô nhặt được đấy, lại bị cô đưa ra ngoài đấy.Điểm này liền đủ cho Ngô gia thống khổ rồi.Bởi vì bọn hắn thấy được cảnh phồn hoa, nhưng cảnh phồn hoa này lại lại không liên quan gì đến con bọn hắn cả.Vốn việc vui, sinh ngày thường biến thành không vui."Lưu Minh! Mang theo bọn hắn từ cửa sau đi ra ngoài!" Hoa Chiêu đột nhiên cao giọng nói.Lưu Minh không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đổi hướng, mang theo mấy người này quay đầu, xuyên qua tầng tầng đình viện, xuyên qua hòn non bộ nước chảy, xuyên qua đình đài lầu các, đi vào trong công viên, quấn một vòng lớn, mới đi ra ngoài.Tim Lưu Mẫn quả thực đang nhỏ máu.Con trai cô ta, thiếu chút nữa đã được sống trong hoàn cảnh này!Thiệt là, nó còn nhỏ như vậy, còn thiếu nó một ngụm cơm sao?Cô ta phải nghĩ biện pháp. . . .... .Sau khi tiễn được kẻ đáng ghét, không còn tiếng khóc bên tai, tâm tình Hoa Chiêu đã bình tĩnh trở lại, cô cũng phải nghĩ biện pháp làm thế nào mới tìm được con mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận