Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 695 - Tạm Biệt.



Chương 695 - Tạm Biệt.



Chương 695: Tạm Biệt.Diệp Thâm nghĩ nghĩ, không nỡ nhưng kiên quyết nói: "Em ở đây với anh chỉ có thể là Phương tiểu thư không rõ lai lịch, không thể thường xuyên xuất hiện trước mặt anh, vạn nhất bị những người khác phát hiện thân phận thật sự của em, em cùng bọn nhỏ đều gặp nguy hiểm."Hoa Chiêu cũng biết đạo lý này, Vân Phi cùng anh ấy lớn lên quá giống, mà chuyện cô là con dâu Diệp gia không phải là bí mật gì, đều là tư liệu công khai tư, như vậy chỉ cần suy nghĩ một chút anh ấy sẽ bị lộ."Cho nên em chỉ có thể xuất hiện ít một chút." Hoa Chiêu thất vọng nói.Bất quá mặc dù như vậy, cô cũng rất vui vẻ rồi, ít nhất đã tìm được Diệp Thâm rồi, anh ấy cũng an toàn."Vậy cũng đừng lãng phí thời gian, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng ah!" Hoa Chiêu nói xong, lập tức bổ nhào về phía anh.Khoé miệng Diệp Thâm vẫn không thể hạ xuống, cô vợ bé nhỏ của anh thật sự là trước sau như một, rất "Dữ dội".Đương nhiên kiên trì đến cuối cùng vẫn là anh.Giữa trưa ngày thứ hai Hoa Chiêu mới tỉnh lại, với tố chất thân thể cô, cũng cảm thấy toàn thân đau buốt rồi."Nhất định là do rất lâu rồi không có rèn luyện." Hoa Chiêu cười thoáng một phát bổ nhào vào trong ngực Diệp Thâm.Anh dậy sớm, nhưng không xuống lầu, anh dựa vào trên giường, một tay ôm Hoa Chiêu, một tay lật xem tài liệu.Anh vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi, và anh cảm thấy rằng dựa vào may mắn không tốt bằng dựa vào thực lực.Hoa Chiêu liếc nhìn tài liệu trong tay anh, không phải tin tức xí nghiệp, thì là giá của thị trường chứng khoán, cái này cô lực bất tòng tâm rồi.Nếu hỏi cô về thị trường chứng khoán của Thâm Quyến và Thượng Hải trong những năm 1990, cô có thể nói một, hai, ba và chọn ra một vài cổ phiếu thần thánh.Lại để cô nói về thị trường chứng khoán Mỹ năm 1978. Xin lỗi, cô không hiểu nên sẽ không bày tỏ ý kiến của mình."Thức dậy?" Diệp Thâm thả tài liệu trong tay xuống cúi người cho cô một nụ hôn chào buổi sáng."Bài tập nợ em về sau anh sẽ bổ sung." Anh ở bên tai cô nỉ non nói.Hoa Chiêu nhịn không được xấu hổ, cười hì hì dụi vào ngực anh.Đã là vợ chồng già còn rất buồn nôn nha ~ bất quá trong lòng vẫn rất ngọt.Nhưng lập tức sẽ có chuyện không ngọt."Làm sao bây giờ? Chúng ta lập tức tách ra sao? Em rời đi như thế nào? Là lén trốn đi, hay là anh cho em một chút phí lại để cho em câm miệng?"Diệp Thâm bất đắc dĩ lại buồn cười mà gõ đỉnh đầu cô: "Em nha, nhiều mưu ma chước quỷ như vậy. . . Đương nhiên là cho tiền rồi."Họ gặp nhau lần đầu tiên vào đêm qua, anh ép buộc và dụ dỗ đem người ta “cưỡng bức”…Loại tình huống này, đương nhiên là cho tiền trấn an rồi."Đến đây đi!" Hoa Chiêu chờ mong nói.Diệp Thâm lại có chút hiểu sai rồi. . .Nhưng nơi đây không nên ở lâu.Dương Trung người này, bị cha hắn nuông chiều đến nỗi thói quen coi trời bằng vung, cho là mình không gì không làm được, đặc biệt là đối với người Hoa yếu thế, chuyện gì hắn cũng dám làm.Hôm qua anh làm hắn mất mặt còn chĩa súng vào người, không biết hôm nay có tới đây không."Cái nông trường kia là thật, nhưng em không thể nhận, bằng không thì sẽ tra được em." Diệp Thâm nói ra: "Hợp đồng cứ để lại ở chỗ này, chờ anh hoàn thành việc bàn giao, em hãy tìm những người khác đến mua."Anh nói xong hỏi: "Em còn mang theo những người khác đến đây đúng không?"Anh không tin Hoa Chiêu một mình mang theo 3 đứa bé đến trường đấy, như vậy căn bản không thể học được."Diệp Thư, Lưu Minh, Chu Binh." Hoa Chiêu nói ra: "Trước mắt dẫn theo ba người này, anh cả nói sẽ tặng thêm người đến."Diệp Thâm yên tâm gật đầu: "Đừng cho Diệp Thư đến mua.""Em biết.""Dạ." Diệp Thâm lại ôm cô vuốt ve an ủi trong chốc lát, rồi đứng dậy thu dọn, sau đó cho cô một tờ chi phiếu 500 nghìn đô."Trước mắt chỉ có thể lấy ra như vậy, còn lại là cổ phiếu." Diệp Thâm nói: "Về sau sẽ cho em."Hoa Chiêu kỳ thật không muốn số tiền này, trước mắt cô không có nhu cầu cấp bách gì cần dùng tiền, hơn nữa mặc dù cần, cô cũng có thể kiếm.Huống chi còn có tiền đánh bạc thắng đêm qua, bỏ qua thuế còn thừa hơn 200 nghìn, đủ cho cô tiêu xài rồi."Đưa ít một chút ah, phí bịt miệng này có chút quá lớn, ngược lại làm cho người hiểu lầm. Hơn nữa tiền để ở chỗ anh còn có thể sinh tiền, đưa cho em sẽ lãng phí."Biểu cảm của Diệp Thâm lại biến đổi, liếc xéo cô, ngạo mạn nói: "Anh giữ lại nông trường giá trị 300 nghìn của em, cho em thêm 500 đền bù tổn thất, nhiều không? Tô Hằng anh có thể đoạt đồ của người khác sao?"Nhưng ở trước mặt Hoa Chiêu, anh giả bộ ngạo mạn luôn không giống, đáy mắt luôn mang theo một chút sủng nịch, để cho người ta muốn đắm chìm ở bên trong.Hoa Chiêu kiễng mũi chân ôm lấy cổ anh, hung hăng hôn một cái trên mặt anh: "Bộ dạng này của anh thật sự rất đáng yêu!"Diệp Thâm ôm lấy cô, ngửi ngửi mùi thơm của sữa nhàn nhạt trên người cô, sự luyến tiếc trong lòng đạt đến đỉnh điểm.Nhưng anh là một người lý trí."Chắm sóc tốt chính mình và bọn nhỏ, chờ anh trở lại." Anh khàn khàn nói."Dạ, em biết rồi, anh cứ yên tâm đi, anh cũng phải bảo vệ tốt chính mình." Hoa Chiêu nói ra.Hai người lại có chuyện nói không hết, nhưng cũng lập tức phải tách ra.Cẩn thận sắp xếp tốt con đường rời đi của Hoa Chiêu, lại khai báo phương thức liên hệ với anh, hai người liền xuất phát.Đoàn xe đến trung tâm chợ, Diệp Thâm đem cô đến nơi phồn hoa nhất, nhìn Hoa Chiêu lên một chiếc xe taxi rồi biến mất, anh mới thu hồi ánh mắt đi sân bay.Anh cảm thấy may mắn nhất chính là Hoa Chiêu từ chỗ rất xa một đường gọi xe tới, ngồi giao thông công cộng, đổi các loại phương tiện giao thông mà tới, không phải ngồi máy bay.Như vậy Dương Trung muốn điều tra tin tức của cô căn bản không có khả năng.Thời gian khẩn cấp, ngược lại đã quên hỏi cô vì sao có thể một đường hành hạ như thế mà tới.Bất quá, vận khí của vợ anh luôn tốt hơn so với anh, có lẽ đây chính là cơ duyên xảo hợp, mệnh trung chú định.Trong lúc chờ máy bay, đám vệ sĩ thường xuyên liếc nhìn ông chủ của mình, tự hỏi tại sao lại dễ dàng buông tay một cô gái tuyệt vời như vậy."Như thế nào? Ở trong mắt các người tôi chính là tội phạm bắt cóc sao?" Diệp Thâm lạnh giọng hỏi.Mọi người lập tức lắc đầu."Vậy tôi giữ cô ấy lại làm gì? Chờ người nhà cô ấy đi tìm tới sao?"Điều này cũng đúng, cô gái này thấy thế nào cũng không tầm thường, không phải hào phú cũng là người thuộc gia đình giàu có, nếu mất tích người trong nhà sẽ không mặc kệ đấy.Mặc dù ông chủ của họ đã làm một số việc không thể đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng mấy chuyện hạ đẳng như bắt cóc phụ nữ thì chưa từng làm."Hơn nữa cũng không cần." Diệp Thâm hai chân bắt chéo, cái cằm khẽ nâng: "Có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, tại sao phải dùng sức mạnh?"Mấy người vệ sỹ đều lén nhìn ông chủ nhà giàu mới nổi, ánh mặt trời xuyên thấy qua tấm kính thuỷ tinh rồi chiếu vào trên người anh, sửa đổi các đường nét trên khuôn mặt anh, chẳng những không làm cho anh lộ ra vẻ ôn hòa, ngược lại góc cạnh càng sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.Bất quá chỉ quét mắt một vòng, không thừa nhận cũng không được, có bộ dạng, khí chất như vậy, thật sự không cần dùng sức mạnh, thậm chí không cần dùng tiền, rất nhiều phụ nữ nguyện ý dựa vào đấy.Hiện tại cũng có mấy vị phu nhân, tiểu thư như vậy, luôn tìm cách muốn tiếp cận ông chủ của bọn hắn đây này!Vì cùng ông chủ ăn bữa cơm, đến bọn hắn cũng hối lộ.Diệp Thâm sở dĩ không triệt để cự tuyệt Chu Mạn Lệ, chẳng những là muốn giúp đồng chí, anh cũng cần đồng chí trợ giúp.Vì có như vậy mấy vị phu nhân giàu có mới khó quấn lên. . .Cũng may cô vợ nhỏ hiện tại còn không biết, bằng không thì eo của anh lại chịu tội rồi.Lực tay của Hoa Chiêu thực sự không phải người bình thường có thể chịu được đấy, anh mình đồng da sắt cũng không được.Sau đó trấn an cô, còn phải mệt mỏi eo.Bất quá cái này anh ngược lại là vui vẻ chịu đựng....Hoa Chiêu trằn trọc một ngày, rốt cuộc về nhà.Vân Phi cùng Thúy Vi cũng may, gặp cô liền cao hứng mà nhào đầu về phía trước, một người ôm một bên đùi gọi mẹ, Cẩm Văn bị cô ôm vào trong ngực, nhưng lại há mồm khóc, oa oa đấy, dỗ thế nào cũng không được.Từ lúc sinh ra đến giờ, con bé luôn ngủ với mẹ, chỉ có đêm qua không phải, ủy khuất chết mất."Em mau nhìn xem a, khóc một đêm rồi, cuống họng cũng khàn rồi." Diệp Thư đau lòng nói.Hoa Chiêu càng đau lòng, ôm con bé cho bú sữa lại ca hát, nhẹ lời mềm giọng, dỗ dành mãi, con bé mới rút thút tha thút thít dừng khóc, sau đó rất nhanh liền ngủ.Diệp Thư nhìn bộ dạng đáng thương kia lập tức oán trách Hoa Chiêu: "Đi đâu chơi? Con cũng không cần rồi!"Hoa Chiêu ra hiệu cô ấy xem túi.Diệp Thư mở ra, một đống tiền đi ra.Hoa Chiêu đã rút chi phiếu 500.000 đô trên đường đi, cô không thể rút tiền ở đây vì sợ bị phát hiện.Tổng cộng có hơn 700 nghìn, tràn đầy một túi.Diệp Thư trợn tròn mắt: "Em đi cướp ngân hàng rồi hả? Trách không được không mang theo bọn nhỏ!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận