Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 254 - Nhìn Mặt Ông Ấy Một Lần.



Chương 254 - Nhìn Mặt Ông Ấy Một Lần.



Chương 254: Nhìn Mặt Ông Ấy Một Lần.Bốn mắt nhìn nhau… Là không có đấy, chính giữa còn có một bức màn.Hoa Chiêu đã đem bức màn kéo lại rồi, cô cùng ông nội ngồi ở bên trong, nín thở nhìn ra, Hoa Chân Ngưu đứng ở bên ngoài, cũng dựng thẳng lỗ tai để nghe.Bên trong không có động tĩnh, xem ra Hoa Chiêu tướng ngủ rất tốt, không ngáy ngủ. Cũng đúng thôi, mỗi ngày không làm việc, cũng không mệt mỏi, làm gì phải khò khè nữa.Hắn lại lặng lẽ đi đến dưới cửa sổ của Hoa Cường, kéo rèm cửa, cũng không có chuyện gì xảy ra.Lão bất tử này cũng thế, mỗi ngày ở nhà hưởng phúc.Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hai người họ cũng không đi ngủ, họ cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn qua rèm cửa.Nghe thêm vài phút đồng hồ, Hoa Chân Ngưu hướng về phía cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra.Không động đậy.Cái này rất bình thường, tuy nhiên thôn bọn họ có thể nói là đêm không cần đóng cửa, mùa hè thậm chí mở cửa mở cửa sổ ngủ, nhưng là bây giờ là cuối mùa thu, không đóng cửa sẽ chết cóng đấy?Hắn từ trong túi quần móc ra một miếng sắt mỏng, từ khe cửa luồn vào, muốn đẩy then cài cửa ra.Hiện tại then cài cửa của mọi nhà bình thường đều là thanh gỗ tự làm đấy, không phải là chuyện đùa rồi, thiết đấy, thiết 2 mao tiền một bộ đây này.Đồ gia dụng trong nhà Hoa Cường cũng đều là bằng gỗ, ngay cái then chốt ở cửa ra vào cũng là một thanh gỗ tuỳ tiện cài qua, muốn đẩy ra, cũng dễ dàng.Miếng gỗ nhẹ nhàng rơi xuống đất, gần như không phát ra tiếng động.Hoa Chân Ngưu cười cười, lại đẩy cửa đi vào. Vẫn không đẩy được.Cảnh giác của những người xông pha trận mạc đã khắc sâu trong xương tủy, cửa nhà Hoa Cường ban đêm được chống bằng gỗ dày, muốn mở cũng phải dùng sức mạnh đẩy mạnh trừ khi đập cửa.Hắn vẫn muốn vào?Hoa Chiêu dùng ánh mắt giao tiếp với ông nội.Hoa Cường khuôn mặt thậm chí còn xấu hơn.Ông đem cái dao phay đút trên trên giường gạch đưa tới trong tay Hoa Chiêu.Muốn vào, chính là muốn cùng bọn họ tiếp xúc. Trực tiếp mặt đối mặt, giết bọn họ?Cũng không thể là đến tìm bọn họ nói chuyện phiếm. Hoa Chân Ngưu xác thực nghĩ như vậy.Hoa Sơn cũng có ý như vậy, ông ta không nói gì. Chỉ là nói một câu không đau không ngứa mà "Đốt đống củi nhà ông ta", giống như đang nói đùa.Kỳ thật cũng không phải, Hoa Sơn nói khi có tiền sẽ phân cho Hoa Chân Ngưu một nửa.Nếu một mồi lửa đem nhà ở đốt đi, người tuy chết rồi, tiền cũng đốt không còn nữa, còn chia cái cọng lông?Cho nên trước phải lấy được tiền, sau đó lại phóng hỏa.Cháy rồi người sẽ không chạy sao? Tất nhiên sẽ chạy rồi, cho nên trước tiên đem người giải quyết.Đến lúc đó đốt thành tro rồi, ai biết là chết trước hay là sau khi cháy nhà?Thủ đoạn phạm tội này chưa từng xuất hiện ở thôn Kháo Sơn, Hoa Chân Ngưu căn bản không hiểu. Hắn chỉ làm theo trình tự mà mình muốn, liền bắt tay vào hành động.Kết quả là bị kẹt ở bước thứ hai.Hoa Chân Ngưu đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, đột nhiên thò tay BA~ BA~ phá cửa. Thanh âm không lớn, không ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh, nhưng người ở trong phòng có thể nghe thấy."Bác cả, bác cả! Cha cháu đã xảy ra chuyện! Bác mau đi xem ông ấy một chút a ~" Hoa Chân Ngưu giọng nói khan khàn, mang theo tiếng khóc nức nở.Âm lượng cũng không lớn, cứ như là quá đau buồn đến độ không phát ra tiếng được.Lừa gạt để bọn họ mở cửa.Hoa Chiêu cùng Hoa Cường liếc nhau.Hoa Cường lấy cái dao phay trong tay Hoa Chiêu, tự mình cầm, đem một thanh gỗ trên giường gạch nhét vào trong tay cô.Ông nhỏ giọng nói: "Hắn vừa tiến đến, cháu trực tiếp động thủ."Tuy để cho cháu gái làm việc này rất nguy hiểm, nhưng khí lực của Hoa Chiêu lớn hơn so với ông rất nhiều lần, ông không có có lòng tin một phát đánh ngất xỉu Hoa Chân Ngưu, nhưng Hoa Chiêu có thể.Hoa Chiêu nắm chặt cây gậy gật gật đầu: "Đừng trực tiếp động thủ, xem tình huống lại nói sau."Hoa Cường lắc đầu, ông cảm thấy như vậy quá mạo hiểm. Vạn nhất vừa tiến vào Hoa Chân Ngưu liền động đao thì sao?Hoa Chiêu lại rất kiên trì, vào cửa liền đánh, lại thành bọn họ không có lý rồi.Người ta là tới báo tin đấy, mặc kệ cái này là thật hay giả, có lẽ đã cùng Hoa Sơn ở nhà thương lượng tốt, như vậy chính là thật. Người ta vừa vào nhà, bọn họ liền vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc? Hơi quá đáng…Đánh ngất xỉu cũng quá phận.Bất quá Hoa Chiêu không quan tâm, điều cô quan tâm chính là không nắm được điểm yếu của bọn họ. Như vậy có thể tránh hôm nay, nhưng không thể tránh ngày mai.Hoa Chiêu đi xuống mở cửa.Hoa Cường sao có thể để cho cô mở cửa? Nhanh chóng xuống đất, hai người cũng không nói tiếp."Là ai?" Hoa Cường đứng trong phòng hô."Bác cả, là cháu, Chân Ngưu." Hoa Chân Ngưu nức nở nói."Cha ngươi sắp chết rồi?" Hoa Cường hỏi.Hoa Chân Ngưu... Ông mới sắp chết rồi! Ông lập tức sẽ chết rồi!"Cháu thấy không tốt, bác nhanh đi gặp ông ấy một lần cuối a!"Hoa Cường ra hiệu Hoa Chiêu đứng yên, ông nghiêng về phía sau, dao phay cũng để ở sau lưng, làm Hoa Chân Ngưu không nhìn thấy được.Sau đó, ông lấy đi thanh gỗ chắn ở cửa.Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Hoa Chân Ngưu như một bóng đen chắn ngang ở cửa.Nhất thời, trong và ngoài cửa đều yên tĩnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận