Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 699 - Anh Muốn Tôi Chết?



Chương 699 - Anh Muốn Tôi Chết?



Chương 699: Anh Muốn Tôi Chết?Hoa Chiêu sững sờ nguyên tại chỗ, hiện tại 5 họng súng nhắm ngay vào cô, cô chạy cũng không chạy được, trốn cũng không trốn được.Đánh trả? 1 so 5 cũng sẽ có hại chịu thiệt.Mọi người xung quanh kịp phản ứng, lập tức tiếng hét chói tai vang lên và cùng nhau chạy ra bên ngoài, lại bị một nhóm người ở ngoài cửa xông vào dọa chạy trở về.Hơn mười người đàn ông xông tới, họng súng nhắm ngay vào mấy người Dương Trung.Diệp Thâm mặt trầm như nước mà đi tới, đứng ở trong cuộc, vị trí khéo léo mà che chắn Hoa Chiêu ở sau lưng, để cho bất luận một họng súng nào cũng không thể nhắm trúng cô.Anh âm trầm mà nhìn Dương Trung: "Tôi tin đây đều là hiểu lầm."Dương Trung nhìn anh, lại nhìn số người và số súng nhiều hơn gấp đôi bên hắn, đột nhiên nhếch miệng cười: "Đúng vậy, đây đều là hiểu lầm."Hắn nói mọi người hạ súng.Bốn vệ sĩ đương nhiên cũng theo sau. Hiện tại không bắn súng còn có một đường sống, nổ súng nhất định phải chết."Đem cả hai cô gái này đi." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.Mười mấy người lập tức quay đầu, đem Hoa Chiêu cùng Chu Mạn Lệ trên mặt đất đều bắt lại.Một đoàn người giống như lúc đến, như một trận gió lại đi ra ngoài rồi.Chỉ có Diệp Thâm vẫn ở lại, nhìn Dương Trung: "Dương tiên sinh tới đây, là tới tìm tôi sao? Sao không lên lầu ngồi một chút?"Dương Trung nhìn anh cười cười: "Đang muốn đi lên, anh đã ra rồi, tôi thay cha đến mời anh đấy, ông ấy mời anh tối ngày mai đến nhà ăn cơm."Trong lòng Diệp Thâm dừng lại một chầu, tiếp xúc với Dương Lập Dân nửa năm rồi, rốt cuộc cũng có thể vào cửa rồi."Tốt, tôi nhất định sẽ đi đấy." Diệp Thâm nói xong, nhìn hắn một cái, quay người rời đi.Dương Trung nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, trong đáy mắt đều là sát ý.Cha chọn trúng năng lực của hắn, muốn lôi kéo người về dưới tay mình, giúp ông ấy kiếm tiền.Hắn lại không nghĩ sẽ giữ lại Tô Hằng rồi.Hắn cảm giác mình cùng hắn ta rất tương khắc với nhau! Nơi nào có Tô Hằng, chỗ đó hắn sẽ không thuận!. . . . .Ông chủ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn mấy tên sát tinh rời đi.Ông ta không báo động cảnh sát, chỉ nói nhân viên thu dọn đống bàn ghế bừa bộn.Đối đầu bằng súng, lại không có thương vong, căn bản không phải chuyện lớn gì.Hơn nữa, dường như cả hai bên đều rất có tiền, vậy việc này sẽ giải quyết rất dễ dàng.Ngược lại là ông ta, nếu dám nhiều chuyện, lúc đó mới xảy ra chuyện.Diệp Thâm không trở lại văn phòng, mang theo Hoa Chiêu cùng Chu Mạn Lệ trở về căn nhà vùng ngoại thành.Hoa Chiêu xuống xe lặng lẽ đánh giá tòa trang viên này, đây là ngôi nhà mà cô luôn muốn mua nhưng chưa có thời gian để mua.Có mặt cỏ rộng, vườn hoa lớn, bể bơi lớn, trong sân còn có một cái ao rộng mười mẫu.Nhìn từ xa, nhà hàng xóm gần nhất cũng cách đó vài ngàn mét.Đáy mắt Hoa Chiêu tràn đầy kinh ngạc cùng vui vẻ, xem ra năng lực kiếm tiền của người đàn ông này có chút vượt quá sức tưởng tượng của cô, hình thức phát triển trong nước hiện tại có chút làm chậm trễ anh ấy phát triển. . .Chu Mạn Lệ đã tới đây, trước kia cô ta thường xuyên đến, vì mê hoặc người ngoài, còn có thể ngủ lại, đối với nơi này cũng không kỳ lạ quý hiếm.Cô ta vẫn luôn quan sát Hoa Chiêu, phát hiện cô vụng trộm dò xét."Hừ." Chu Mạn Lệ khinh thường mà hừ một tiếng: "Người phụ nữ nông cạn, nhà cô kỳ thật rất nghèo đúng không? Lúc trước tiền đi sòng bạc là do cả nhà góp vào sao? Hay đơn giản là đi vay?”Sau đó vận may mà thắng, còn câu được một người đàn ông tốt!Hoa Chiêu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chu Mạn Lệ: "Nhà của tôi nghèo?" Cô cao thấp quét mắt nhìn Chu Mạn Lệ: "Dù nghèo khẳng định cũng tốt hơn so với cô.""Cô!" Chu Mạn Lệ lập tức tức giận đến đỏ mắt.Nhưng đáy lòng cô ta phải thừa nhận Hoa Chiêu nói đúng, cô ta ở chỗ này một nghèo hai trắng, còn phải dựa vào Diệp Thâm tiếp tế.Ở nhà, số tiền tích góp của cha mẹ. . . Thôi không nói đến nữa.Diệp Thâm liếc nhìn những vệ sĩ xung quanh, bọn họ thức thời rời đi.Kỳ thật bọn họ rất tò mò, ông chủ vì sao lại đem hai người cùng mang về, là muốn đều thu?Có chút kích thích ah.Bất quá trông bộ dạng hai người này tính tình đều không tốt, lát nữa đoán chừng sẽ đánh nhau."Em cứ đi dạo đi." Diệp Thâm nói với Hoa Chiêu, sau đó nói với Chu Mạn Lệ: "Cô đi theo tôi."Nói xong, anh quay người bước vào ngôi nhà giống như toà lâu đài này.Chu Mạn Lệ lập tức đắc ý "Hừ" một tiếng, sau đó quay đầu đuổi theo Diệp Thâm.Hai người xuyên qua mấy gian phòng, cuối cùng tiến vào một gian mật thất.Diệp Thâm quay đầu, nhìn Chu Mạn Lệ, mặt không biểu tình nói: "Cô đã đáp ứng Dương Trung cái gì?"Biểu cảm của Chu Mạn Lệ cứng đờ, cô ta không nghĩ tới Diệp Thâm đến cái này cũng biết, anh lúc ấy căn bản không ở hiện trường!"Anh làm sao mà biết được?" Cô ta bột miệng hỏi."Cô không cần biết." Diệp Thâm nhìn chằm chằm vào cô ta, sự lạnh lùng trong mắt càng ngày càng đậm.Chu Mạn Lệ không dám cùng anh đối mặt: "Tôi, tôi đáp ứng hắn, làm bạn gái hắn. . . Đương nhiên đều là giả! Tôi cũng vì tiếp cận hắn hoàn thành nhiệm vụ!""A." Diệp Thâm cười lạnh một tiếng: "Sao lúc trước cô không có cái giác ngộ này?"Lúc trước Chu Mạn Lệ thế nhưng mà luôn mồm nói không muốn mất đi trong sạch, kiên quyết không tiếp cận Dương Trung, mà muốn làm tình nhân của anh."Tôi, tôi đổi ý còn không được à. . . Tôi muốn sớm chút hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta về nước sớm hơn!"Quay trở về, rời xa con hồ ly tinh kia, cô ta còn có hi vọng!"Cô không nói, tôi cũng biết cô cùng Dương Trung nói gì." Diệp Thâm nói ra.Chu Mạn Lệ cả kinh, cứng ngắc mà nhìn anh."Cô làm tôi quá thất vọng rồi." Diệp Thâm nói.Lần này đáy mắt anh thật sự rất thất vọng.Vốn tưởng rằng là người có thể kề vai chiến đấu, kết quả, lại là mọt tên phản đồ!Dương Trung, hoặc là nói Dương Lập Dân hình như phát hiện không đúng, cũng hoặc là chỉ là lừa dối cô ta, muốn xúi giục cô ta thành người một nhà.Hai người mấy ngày gần đây nhất đã tiếp xúc qua mấy lần, hôm nay Dương Trung kỳ thật cũng là cố ý đến tìm cô ta đấy."Cô có biết, hôm nay một câu đáp ứng của cô đã làm lộ ra rất nhiều vấn đề?" Diệp Thâm nói.Chu Mạn Lệ không đáp ứng còn may, chỉ cần đáp ứng, chẳng khác nào thừa nhận thân phận của cô ta."Tôi lừa gạt hắn đấy!" Chu Mạn Lệ lập tức nói ra: "Tôi là nghĩ tới sẽ làm kẻ mặt! Như vậy mới có thể chính thức tiếp xúc với đồ mà chúng ta muốn! Bằng không thì anh có thể làm gì bây giờ? Anh đến nhà hắn trộm sao? Anh cũng không biết hắn đem danh sách dấu ở nơi nào!"Tất cả đều là sự ngụy biện ngu ngốc.Đã ngu xuẩn còn nói xạo, người bình thường sẽ đồng ý tin dùng một tên gián điệp hai mang sao?Hơn nữa điều kiện để cô ta đáp ứng, là lại để cho Dương Trung bắt Hoa Chiêu.Cái này anh càng không thể dễ dàng tha thứ."Hoặc là, hiện tại lập tức về nước, hoặc là, chết. Chính cô chọn một cái." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.Giọng anh hiếm khi không còn lạnh lùng, thậm chí có chút nhẹ nhàng.Nhưng những gì anh nói lại lạnh lùng nhất trên thế gian này.Chu Mạn Lệ từ đầu đến chân đều cứng lại rồi, không thể tin mà nhìn anh, thanh âm đã khàn khàn: "Anh muốn tôi, chết. . . ?""Xem ra cô không muốn về nước rồi." Diệp Thâm "nhẹ nhàng" nói xong, trong tay anh đột nhiên một khẩu súng, “cạch” một tiếng chốt an toàn đã bị kéo ra.Da đầu Chu Mạn Lệ lập tức muốn nổ tung, anh ta vậy mà thật sự có thể làm vậy!"Không không không, tôi về nước! Tôi chọn về nước! Tôi không muốn chết!"Căn phòng bí mật này nhỏ và trống không, không có nơi nào để trốn, Chu Mạn Lệ run rẩy dựa vào tường.Diệp Thâm nhướn mi, loại lá gan này, làm sao lại được bên trên chọn trúng vậy? Dựa vào mặt sao?Anh hiện tại hoàn toàn tin tưởng, cô ta đến trong tay Dương Lập Dân, ba phút sau sẽ khai ra toàn bộ.Anh buông súng: "Vậy thì về nước a."Anh sẽ báo cáo lại, trở về, sẽ có người "sắp xếp" cho cô ta đấy.Diệp Thâm quay người rời khỏi mật thất, từ bên ngoài sửa đổi mật mã, khóa cửa lại.Hôm nay không rảnh, ngày mai, anh sẽ đích thân đưa cô ta đi, bằng không thì anh sẽ lo lắng.Hoa Chiêu lấy tay đang đặt trên vách tường ra, lè lưỡi, người đàn ông của cô khi trở nên hung tợn, thật đáng sợ.Dịu dàng như vậy đấy, lại muốn lấy mạng người ta.Bất quá, sao cô lại thích như vậy chứ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận