Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 499 - Mua Đồ.



Chương 499 - Mua Đồ.



Chương 499: Mua Đồ.Diệp Mậu im lặng mà nhìn Hoa Chiêu, con bé đang nghĩ gì? Ông đeo kính mắt lên xem!"Con muốn mua đồ sứ cùng thư họa? Nghĩ sao lại muốn mua những vật này?" Diệp Mậu hỏi."Thời buổi loạn lạc của đồ cổ và vàng đã qua." Hoa Chiêu nói ra: "Con cảm thấy được loạn lạc đã xong, thời đại hưng thịnh cũng sắp đến, di sản văn hóa như một nguồn tài nguyên không thể tái tạo, tương lai nhất định có thể tăng tỉ giá đồng bạc, cho dù không tăng tỉ giá đồng bạc, tối thiểu cũng bảo đảm giá trị tiền gửi, hiện tại giá tiền, thật giống như giá cải trắng vậy…Cho nên con muốn đầu tư, cũng muốn lưu giữ cho hậu thế ít đồ cổ truyền xuống."Mỗi câu Hoa Chiêu nói đều như nói ra những lời trong lòng của Diệp Mậu.Ông cũng hiểu được thời đại hưng thịnh sắp tới rồi.Ông cũng biết giá trị của các cổ vật văn hóa, ông không phải xuất thân từ cỏ dại.Ông cũng muốn để lạị thứ gì đó cho thế hệ mai sau, nếu không hồi đó ông đã không liều mình cất giấu đồ đạc.Chỉ có một điều ông không đồng ý, giá của cải trắng? Một bộ tranh chữ mấy trăm đồng, một cái bình nhỏ mấy trăm đồng, gia đình bình thường vài năm cũng không tích lũy được mấy trăm đồng tiền nhàn rỗi, cũng chỉ có đứa con dâu tài đại khí thô này của ông mới có thể nói ra loại lời này."Con muốn mua bao nhiêu?" Diệp Mậu hỏi.Hoa Chiêu tính số tiền trong tay, ngoại trừ lần đầu tiên bán nhân sâm 10 vạn, về sau Hạ Kiến Ninh đã trả hết số tiền 60 vạn thiếu nợ cô kia một phần cũng không thiếu, Chu Lệ Hoa giấu 5 vạn cũng trả, mà cô chỉ tốn mấy vạn mua phòng ốc.Hơn nữa gần đây cô lại lục tục ngo ngoe kiếm được tiền, đợi hạt hướng dương bán xong rồi, trong tay cô phải có 100 vạn.Nhưng 100 vạn này không thể đều bỏ ra, ít nhất 10 vạn tiền mới kia không thể động, số tiền kia tương lai sẽ có giá trị mấy trăm đến hơn một ngàn vạn.Còn có những đồng tiền lẻ sau này, cô còn chưa lựa ra những đồng sẽ trở nên quý giá sau này đâu, bỏ ra cũng đau lòng.Hơn nữa, nếu bỏ ra một lần động tác sẽ quá lớn, sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu dài, khoảng cách thời gian vật quy nguyên chủ, đến cùng còn phải mấy năm nữa."Trước cứ tiêu 10 vạn a, có thể mua bao nhiêu tính bấy nhiêu." Hoa Chiêu nói ra.Khoé miệng Diệp Mậu run rẩy, còn "Trước", người có quá nhiều tiền thật sự không coi tiền là tiền ah."Vậy con cụ thể muốn cái gì?" Diệp Mậu lại hỏi.Hoa Chiêu nhìn ông ấy: "Cha, cha muốn giúp đỡ sao?""Con ra mặt sẽ bất tiện, 10 vạn đã có thể mua rất nhiều vật phẩm rồi, sẽ làm người ta để ý." Diệp Mậu nói ra: "Cha có thể tìm người phân tán mà mua."Hoa Chiêu thực sự vui vẻ rồi: "Vậy thì quá tốt! Con chủ yếu muốn thư họa, Tề Bạch Thạch, Trương Đại Thiên, Đường Tống Bát, vân vân và vân vân, phàm là danh nhân con đều muốn! Còn đồ sứ con không hiểu, cha tìm người nhìn xem rồi mua a!"Hoa Chiêu còn tưởng rằng chủ ý của cô, Diệp Mậu có thể không phản đối là tốt nhất rồi, không nghĩ tới ông ấy lại ra tay giúp đỡ, có ông ấy hỗ trợ, chuyện kia tuyệt đối không sơ hở tý nào rồi.Cô cũng biết chính mình nếu cứ đi mua từng chút một sẽ thành mục tiêu rất lớn, không chừng sẽ bị người ta điều tra."Nhưng cha, cha tốt nhất cũng che dấu thân phận một chút, đừng làm cho người mua dùm biết là cha mua, nhiều người biết sẽ luôn phiền toái." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Mậu cười: "Cái này cha đương nhiên biết rõ, cha càng không thể giải thích rõ kiếm ở đâu ra 10 vạn mà tùy tiện tiêu xài như vậy.""Còn có,lúc mua đồ tốt nhất là mua vô chủ đấy, như những thứ được đăng ký trong danh sách, chủ nhân hoặc là hậu nhân còn sống, chúng ta tốt nhất đừng động vào, cái kia rốt cuộc cũng là đồ của người ta." Hoa Chiêu không nói thẳng những vật kia tương lai sẽ bị trả lại.Nhưng kỳ thật hiện tại mua cũng không có việc gì…Bởi vì đồ đã bán đi, bên trên sẽ không trả rồi, nếu như đăng ký trong danh sách đã bán đi bao nhiêu tiền, sẽ đem tiền bồi thường cho nguyên chủ, ngược lại sẽ không đến trong tay người mua mà đòi, người mua lúc mua đồ cũng sẽ không đăng ký tên tuổi cùng địa chỉ gia đình.Cho dù biết rõ người mua là ai, cũng sẽ không đi đòi. Người mua đều có lai lịch, không tốt nếu đắc tội ~Nhưng Hoa Chiêu cảm thấy phiền toái, đợi tương lai lúc cô đưa đồ ra sẽ rất phiền toái, làm không tốt còn bị người ta tìm tới cửa.Cho nên chớ tự mình tìm phiền toái, trực tiếp mua những đồ vô chủ kia là tốt rồi.Có rất nhiều thứ đều là vô chủ đấy.Có một số là nguyên chủ thấy tình huống không ổn nên vụng trộm ném đi đấy, có một số lại là không lưu tính danh chủ động nộp lên trên đấy, còn một số khác là đào được đấy, cũng có phía dưới cơ sở đưa lên, những vậy này đều không có lai lịch cụ thể.Hoặc là trực tiếp mua những đồ vật mà dân chúng tự nguyện bán cho cửa hàng văn vật đấy, những cái này tương lai sẽ không trả về.Diệp Mậu không biết chuyện sẽ trả lại, nghe Hoa Chiêu nói như vậy, chỉ cảm thấy cô con dâu này thật thiện lương ~ đối với cô ấn tượng rất tốt.Hoa Chiêu lại nghĩ đến cái gì, nhanh chóng nói ra: "Con còn muốn phỉ thuý cực phẩm, ngọc thạch cùng các loại bảo thạch."Dựa vào chính cô từng chút từng cút thu thập, hầu hết đều phải dựa vào may mắn, tốn thời gian cố sức còn không nhất định sẽ thành công, có người giúp chuyện liền dễ làm rồi.Diệp Mậu cũng hiểu, phụ nữ nha, đều thích những thứ này, năm đó mẹ ông cũng đặc biệt ưa thích."Được, cha đã biết." Diệp Mậu đã đáp ứng.Động tác của ông rất nhanh, hai ngày đã tìm xong người, sau đó bắt đầu ở từng cửa hàng văn vật ở thủ đô mà mua sắm, vì phân tán lực chú ý, những cửa hàng xung quanh tỉnh lị ông cũng phái người đi.Một ngày, đã góp nhặt một đống lớn đồ trở về.Trong lúc này có rẻ có đắt, rẻ hơn mười, đắt thì mấy trăm hơn một ngàn. Nói thật 10 vạn ném vào, vẫn là tách ra ném, nghe không ra một tiếng nổ đến.Nhưng cuối cùng tụ tập đến một chỗ, vẫn rất rung động.Tràn đầy một hộp phỉ thúy châu báu, hào quang sáng chói, đau nhói con mắt Văn Tịnh rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận