Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1374 - Đây Là Cái Mệnh Gì Ah.



Chương 1374 - Đây Là Cái Mệnh Gì Ah.



Chương 1374: Đây Là Cái Mệnh Gì Ah."Đây đều là mấy đứa con của cháu, đây là cặp song sinh năm đó, là long phượng thai." Hoa Chiêu kéo Vân Phi và Thúy Vi tới giới thiệu."Đây là bà Mã, lúc mẹ mang thai các con không thể làm việc, bà Mã không có việc gì sẽ đến giúp mẹ làm việc." Hoa Chiêu nói.Vân Phi và Thúy Vi lập tức cười ngọt ngào: "Chào bà Mã.”Những đứa nhỏ khác cũng chỉnh tề chào:"Chào bà Mã.”Bà nhìn Vân Phi và Thúy Vi kích động: "Lúc ấy biết là song sinh, không nghĩ tới thật đúng là long phượng thai! Lúc ấy thím còn nói, nếu cháu sinh long phượng thai, thím mua cho cháu móng heo lớn xuống sữa."Nhớ tới năm đó, thím Mã liền thổn thức.Hoa Chiêu lại giới thiệu những đứa khác, Cẩm Văn, Thận Hành, còn có ba đứa nhỏ."Bọn chúng sinh ba, cho nên cháu sinh con hơi cao sản một chút, ha ha." Hoa Chiêu nói đùa."Cháu thật đúng là" Nụ cười trên mặt thím Mã càng tự nhiên, Hoa Chiêu thật sự vẫn là Hoa Chiêu kia, một chút cũng không làm cao.Mười mấy năm không gặp, hiện tại nói chuyện phiếm, giống như trở về ngày hôm qua, giống như bọn họ chỉ vừa mới chia xa ra.“Đây là ông nội cháu!” Hoa Chiêu lại kéo Hoa Cường nói.Thím Mã như vậy, vừa nhìn đã biết là không nhận ra Hoa Cường.Quả nhiên, Hoa Chiêu vừa nói, cuốc trên tay thím Mã cũng rơi xuống đất!Người đàn ông năm sáu mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, tóc đen nhánh này là Hoa Cường? Bà còn tưởng rằng Hoa Cường đã chếtBà còn nhớ rõ bộ dạng tuổi già sức yếu của Hoa Cường, kết quả người đàn ông trước mắt này, bà cũng không dám gọi ông ấy là ông già!Hoa Cường cười một tiếng: “Tóc nhuộm đấy."Trên thực tế, không phải.Không biết tại sao, hai năm nay tóc lại càng dài càng đen, ông nói người khác cũng không tin, tin cũng phiền toái, luôn truy hỏi ông dùng phương pháp gì, cho nên dứt khoát nói là nhuộm."À." Thím Mã nói: "Vậy cũng rất trẻ trung ah! Trên mặt cũng không có nếp nhăn, tôi cũng ngại gọi chú là chú."Bà không cần soi gương cũng biết mình hiện tại già thành bộ dạng gì, đứng ở bên cạnh Hoa Cường, đã giống như chị ông ấy!Nhớ tới phiền não của mình, trên mặt thím Mã lại sầu khổ, xoay người gọi Hoa Chiêu về nhà: “Trời đã muộn bên ngoài có côn trùng, đừng để cắn bọn nhỏ, ai nấy đều da mịn thịt mềm, cắn một ngụm sẽ đau lòng.”Hoa Chiêu đi theo bà ấy, quen thuộc đi về phía Mã gia, đến nơi, liền nhìn thấy nhà ngói ba gian gạch đỏ.Kỳ thật dọc theo đường đi Hoa Chiêu đã phát hiện, thôn Kháo Sơn đã giàu hơn, gần như nhà nào cũng là nhà gạch ngói đỏ, rất ít nhà đất.Điều này cũng dễ hiểu, năm 88, người dân miền núi không nghèo, dựa vào núi để ăn, để làm giàu tương đối dễ dàng.Không phát tài được, nhưng tiếu mấy trăm đồng xây nhà ngói là không thành vấn đề.Huống chi, năm đó cô mang theo bọn họ ủ giá đỗ, trồng hạt hướng dương.Đặc biệt là trồng hạt hướng dương, có thể làm cho họ giàu có.Chỉ là sau đó cô rời đi, cắt đứt nguồn cung ứng hạt giống, nhưng những hạt giống kia, cũng có thể sinh trưởng mấy đời mới mất đi hiệu quả tối ưu hóa, biến thành hạt hướng dương bình thường.Những năm này đủ cho họ kiếm được.Vừa rồi dọc theo đường đi cô cũng phát hiện, đừng nói trong sân nhà mình, dù là trong cánh đồng lớn, đều có từng mảng hoa hướng dương.Điều này cho thấy họ vẫn đang trồng hoa hướng dương và vẫn có thể kiếm tiền.Kết quả đến cửa Mã gia, thím Mã thế nhưng không có ý định dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.Nhìn thấy Hoa Chiêu thắc mắc, bà ấy suy nghĩ một chút dừng lại nói: "Căn nhà này cho Đại Tường ở, chúng ta đã phân gia."“Ồ."Hoa Chiêu đáp một tiếng, trong lòng lại có chút kỳ quái.Lúc cô đi, thím Mã chỉ có một trai một gái, không có khả năng mấy năm nay lại sinh thêm một đứa nhỏ.Theo lý, sau này bà ấy phải trông cậy vào Mã Đại Tường dưỡng lão cho mình, không có khả năng phân gia.Cho dù phân gia, nhà cũ cũng là cha mẹ ở, con trai phân ra ngoài một mình.Đang nói, cửa nhà ngói lớn mở ra, một người phụ nữ bưng chậu nước rửa rau đi ra, hình như muốn tưới đất.Cô ta liếc mắt một cái nhìn thấy thím Mã ở cửa, lập tức mắng: "Bà lại đến nhà tôi làm gì? Gia đình tôi hết tiền rồi! Khẩu phần ăn và tiền dưỡng lão của tháng trước đã đưa qua cho bà! Bà còn muốn gì nữa? Tôi nói cho bà biết, nhà tôi không có tiền để lấp đầy bụng mấy đứa cháu ngoại không đáy của bà đâu! Tiểu Bảo cũng là cháu trai của bà, nó còn phải đi học ăn cơm!”Nói xong còn lắc lắc chậu nước, giống như muốn hắt lên người thím Mã vậy.Nhưng cách khá xa, không lo lắng.Chỉ là động tác này của cô ta rất khiến người ta tức giận.Hoa Chiêu đoán được, đây là con dâu của thím Mã.Sắc mặt thím Mã không tốt, đáy mắt tối sầm, nhưng cũng không nói gì, không cãi nhau với người phụ nữ kia.Người phụ nữ rắc nước xong mới nhìn thấy một đám người phía sau thím Mã.Lúc trước nhìn bóng dáng còn tưởng rằng là thôn dân, không nghĩ tới là một đám người không quen biết, hơn nữa thoạt nhìn là người trong thành phố, rất có tiền.Cô ta lập tức ôm chậu sững sờ, mẹ chồng còn có thân thích có tiền?Không đời nào! Nếu có, bà ta đã đến từ lâu.Người phụ nữ ôm chậu hừ một tiếng với Hoa Chiêu rồi quay vào.Thím Mã cúi đầu tiếp tục đi, đi thẳng đến dưới sườn núi nhà Hoa Chiêu, đến trước cửa nhà Trương Quế Lan mới dừng lại."Ai nha, thím quên nói với cháu" Thím Mã hoàn hồn, nhất thời có chút câu nệ nói: "Nhà mẹ cháu, bà ấy không trở về ở nên mượn một chút! Sống bảy, tám năm nay, tiền thuê nhà, cháu thấy bao nhiêu thì phù hợp, thím sẽ trả cho cháu!”Hoa Chiêu nhìn căn nhà trước mắt, vẫn là căn nhà tranh lúc trước cô và Trương Quế Lan cùng nhau xây, hơn mười năm, không có biến dạng.Hoặc là nói, còn có một loại hương vị cũ kỹ, nồng đậm hương vị quê hương.Nghèo.Hoa Chiêu cười: "Nói cái gì mà tiền thuê nhà, cháu còn phải cảm tạ thím giúp chúng cháu chiếu cố nhà cửa, căn nhà này hơn mười năm không sụp đổ, đều phải cảm tạ thím.”"Cháu chỉ thỉnh thoảng nhớ tới, trở về tế tổ, ở lại hai ngày liền đi, về sau mọi người cứ yên tâm tiếp tục ở." Hoa Chiêu nói.Nhưng cô cũng có chút tò mò nói: "Theo lý mà nói, trong thôn có nhiều chỗ, nếu thím muốn ở nhà đất, xây một căn nhà chẳng phải là tốt hơn sao?”Cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn không xây được nhà gạch ngói, xây một căn nhà đất thì sao? Nền nhà lại không cần tiền, bọn họ lại có cây, cũng không cần tiền, đất càng không cần tiền, chỉ cần mời mấy bữa cơm."Ai, vào nói đi." Thím Mã đẩy cửa hàng rào nhà mình ra.Sân cũng là sân đó, lớn.Một nửa trồng hoa hướng dương và một nửa trồng rau."Đại Bảo, Tam Bảo, Ngũ Bảo, bà ngoại đã trở lại." Thím Mã vào cửa liền hô.Ngay sau đó, ba đứa trẻ chạy ra.Bé trai lớn nhất bảy tám tuổi, nhưng đặc biệt gầy, một chân có chút tàn tật, đi khập khiết.Hắn một tay kéo một bé trai, bên trái vừa nhìn mặt liền biết là bị ngốc, bên phải nhìn rất thông minh, nhưng thấy thím Mã đại trở về, lại khoa tay múa chân, chỉ vào bọn Hoa Chiêu.Hình như không thể nói chuyện.Hoa Chiêu…Thím Mã là bà ngoại? Vậy mấy đứa bé này đều do Mã Thu Bình sinh, đây là cái mệnh gì ah!



Bạn cần đăng nhập để bình luận