Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1286 - Cháu Chưa Buồn Ngủ



Chương 1286 - Cháu Chưa Buồn Ngủ



Chương 1286: Cháu Chưa Buồn NgủNgụy Phương vẻ mặt khó xử: "Đã nhiều năm rồi, lúc đó tôi còn nhỏ, căn bản không quan tâm đến chuyện gia đình, sau đó cũng không nghe cha mẹ nhắc tới nữa.”“Hai cụ đã đi xa nhiều năm rồi, trong di vật, chúng tôi cũng không phát hiện giấy tờ mua bán gì.”"Ai giữ thứ đó chứ?"Bà ta có chút tiếc nuối nhìn Đinh Lan và Miêu Lan Chi, bọn họ đều biết chuyện năm đó nhà bà ta bán nhà, bằng không thì…Người Lưu gia rất thất vọng, nhưng đây cũng là chuyện trong dự liệu, đã bán đi, phòng này cũng không liên quan đến Ngụy gia, ai còn lưu lại văn thư kia?Cho dù là chính bọn họ, không phải cũng đã không coi trọng, không bảo quản tốt sao? Không biết đã mất từ lúc nào.Vậy bây giờ thì sao? Để những người đó chiếm nhà của họ? Còn một chút cũng không biết cảm kích, làm như chuyện đương nhiên vậy.Vừa nghĩ đã thấy nghẹn khuất.Ngụy Phương đột nhiên nói: "Nếu không như vậy các ngươi xem có được hay không, phòng ốc kia không phải còn ở dưới danh nghĩa nhà tôi sao? Vậy tôi ra mặt đòi trở về, đến lúc đó chúng ta lại chia.”Hoa Chiêu lập tức liếc mắt nhìn bà ta một cái, bà ta hỗ trợ đòi trở về, còn muốn chia lại?Nhưng cũng đúng, cũng không phải quan hệ tốt đẹp thế nào, không dưng lại vô duyên vô cớ hỗ trợ, đã biết đến lúc đó bà ta muốn chia như thế nào rồi.Người Lưu gia cũng nghe ra ý tứ của Ngụy Phương, lại có chút bất mãn.Căn nhà này năm đó bọn họ đã dùng vàng bạc thật mua! Chính là của bọn họ, Ngụy Phương có ý gì? Còn muốn nhúng tay vào?Nhưng đề nghị của Ngụy Phương hình như là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề, bằng không bọn họ không làm gì được đám người kia, viện tử nhà mình lớn như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể chiếm một gian."Đến lúc đó chia như thế nào?" Lưu Đông hỏi."Có thể đòi trở về hay không còn chưa biết, đến lúc đó nói sau." Ngụy Phương nói.Lưu Đông nghĩ cũng đúng, đám người kia khó chơi thế nào, ông ta ở cả đời, quá hiểu rõ.Giấy tờ ở cục quản lý nhà đất viết căn nhà này là của Ngụy gia, nhưng Ngụy Hoa đã không còn, hiện tại nếu Ngụy Phương đòi trở về, đám người kia khẳng định sẽ nói căn nhà này là của Lưu gia bọn họ!"Vậy đến lúc đó nói sau." Người Lưu gia không còn tinh thần, đứng dậy rời đi.Dù sao Ngụy Phương cũng không có giấy tờ mua bán, bọn họ nói cái gì cũng vô ích.Người Lưu gia đi rồi, những người khác cũng không lên tiếng, đều trở về nhà.Ngụy Phương vẫn luôn có việc trong lòng, mấy lần muốn tìm Miêu Lan Chi nói chuyện.Đinh Lan lôi kéo Miêu Lan Chi không buông, luôn có chuyện để nói với bà ấy, không thả người."Đúng rồi, ngày hôm qua nói chuyện điều chuyển công tác cho Triệu Tuệ, bà định điều con bé đi đâu?" Đinh Lan hỏi.Không đợi Miêu Lan Chi nói chuyện, Đinh Lan liền nói: "Điều đến đơn vị hiện tại của bà đi, bà còn có thể chiếu cố con bé một chút.”Miêu Lan Chi trước đây cũng nghĩ như vậy, nhưng bà nhìn Hoa Chiêu.Bà biết Hoa Chiêu đang định chuẩn bị thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình tư nhân, đạo diễn, biên kịch cũng đã tìm xong, chỉ thiếu diễn viên.Bà thấy Triệu Tuệ rất không tệHoa Chiêu nhìn Miêu Lan Chi, tầm mắt xẹt qua mấy cô gái trong phòng, không nói gì.Công ty còn chưa thấy bóng dáng, chuyện tuyển người còn chưa đưa vào lịch trình, phỏng chừng phải mấy tháng, mấy tháng nay Triệu Tuệ an bài như thế nào?Hơn nữa chọn Triệu Tuệ hay không, còn phải để Dương Lập nhìn qua rồi nói sau, cô rất tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của Dương Lập.Quan trọng nhất, có 6 cô gái bên cạnh!Bây giờ cô mở miệng đồng ý, sáu người khác sắp xếp thế nào? Nhận hay không nhận?Cô không muốn nhận tất cả, cô nhìn thấy mấy người không đáng tin cậy trong đó.Hơn nữa nếu nhận hết, anh cả, anh cả đang trừng cô đây này!Miêu Lan Chi phản ứng lại, lập tức nói với Đinh Lan: "Được, tôi trở về đơn vị nói một tiếng, xem gần đây có vị trí nào hay không.”Đinh Lan mỉm cười ngay lập tức.Miêu Lan Chi đã mở miệng, không có cũng phải chen ra cho bà một cái!Chuyện đã định, Triệu Tuệ nói: "Cám ơn dì Miêu!”Ngụy Phương lập tức nói: "Tôi còn có mấy cô gái, bà cũng an bài một chút.”Hôm qua bà ta nói cả nhà đều chuyển về, sau đó vừa nghe giá nhà đắt đỏ, đơn vị còn chưa phân nhà, nên có chút lùi bước.Trở về thủ đô, cũng không thể ngủ trên đường cái.Nhưng bây giờ buồn ngủ lại gặp chiếu manh! Có vẻ như bà ta đã tìm được chỗ ở.Những đứa trẻ trong nhà phải được an bài, người độc thân đến trước, bọn chúng ở ký túc xá là được.Miêu Lan Chi nhìn bảy cô gái trong phòng, cười nói: "Nhìn xem ai nấy đều xinh đẹp, cự tuyệt người nào cũng không tốt.”Ngụy Phương vừa muốn cười, Miêu Lan Chi lại nói: "Nhưng một lần an bài cho bảy người, tôi cũng không có mặt mũi to như vậy, bằng không sẽ có người nói xấu.”"Không bằng như vậy đi, bảy cô gái tôi đều giới thiệu qua, có thể lưu lại mấy người, để cho lãnh đạo đơn vị sát hạch rồi tự mình quyết định, mấy người được giữ lại đều dựa vào bản lĩnh của mình, được không?"Bà ấy nói vậy, ai có thể nói không tốt?Không tốt, giống như mình không có bản lĩnh, nhất định phải dựa vào cửa sau mới có thể đi vào.Trên mặt mấy cô gái lập tức vui buồn lẫn lộn.Thời gian không còn sớm, Hoa Chiêu vội vàng đứng dậy nấu cơm.Các cô gái lại đứng dậy giúp đỡ.Nhưng lần này Triệu Tuệ không đi theo, mà kề sát Diệp Danh muốn nói chuyện.Diệp Danh lập tức ôm Tiểu Thận đứng dậy, "Suỵt" nói: “Đừng nói gì! Thằng bé sắp đi ngủ, không thể ồn ào.”Tiểu Thận chớp chớp đôi mắt to tròn, ngửa đầu nói với anh: "Bác cả, cháu không buồn ngủ."Diệp Danh: " Không, cháu đang buồn ngủ."“Cháu thật sự không buồn ngủ.""Cháu sắp buồn ngủ rồi, không tin cháu nhắm mắt lại thử xem, cam đoan trong vòng 100 cái đếm sẽ ngủ." Diệp Danh nói.Tên nhóc kia đặc biệt nghe lời khuyên, lập tức nhắm mắt lại: "Vậy cháu thử xem.”Diệp Danh liền ôm nó vỗ vỗ, vừa vỗ vừa đếm.Nhưng con số bị kẹt giữa 30 và 59, bất cứ khi nào anh đếm đến 59, anh sẽ trở lại 30 để tiếp tục đếm.Hoa Chiêu ở trong phòng bếp nghe, cô muốn nhắc nhở anh cả, như vậy có thể dạy sai Tiểu Thận hay không? Sau này thằng bé không biết đếm thì làm sao bây giờ!Cũng may anh chỉ lặp đi lặp lại vài lần, Tiểu Thận thật sự ngủ thiếp đi.Quả thật đã đến giờ thằng bé phải chợp mắt.Triệu Tuệ chưa đi, vẫn luôn nhìn Diệp Danh, một người cha dịu dàng như vậy, cô ta chưa từng thấy qua!Đẹp trai quá!Tiểu Thận đi ngủ, Diệp Danh liền ôm thằng bé trở về phòng ngủ.Lần này Triệu Tuệ mới đi tới phòng bếp hỗ trợ.Trong phòng chỉ còn lại Miêu Lan Chi, Đinh Lan và Ngụy Phương.Ngụy Phương nhìn Đinh Lan một cái, thấy bà không có ý đi, chỉ có thể mở miệng nói với Miêu Lan Chi: "Chuyện Lưu gia lúc sáng, bà cũng đã nhìn thấy, bà xem có thể giúp đỡ hay không?”Miêu Lan Chi trầm ngâm, không nói gì.Ngụy Phương nói: "Cũng không phải chuyện phá hư nguyên tắc gì, phía trên cũng nói trả lại phòng cho thuê, những người đó không trả, còn không trả tiền thuê nhà, chính là vô lại, người Lưu gia quá đáng thương, chúng ta thay bọn họ đòi công đạo là việc tốt!”Nói như vậy cũng không sai, chính sách chính là phải trả lại nhà, không trả chính là không nói lý."Nhưng mọi người đã mất hết giấy tờ" Miêu Lan Chi nói.Những người được thuận lợi trả lại nhà, không phải là người thuê nhà có bao nhiêu lý do, mà là chủ nhà có đầy đủ thủ tục đầy đủ, lại có bộ phận chuyên môn làm công tác tư tưởng cho những người thuê nhà kia, cộng thêm đơn vị hoặc bộ phận liên quan sắp xếp nhà khác, nên mới lưu loát.Điểm mấu chốt là thủ tục đầy đủ, quyền sở hữu rõ ràng."Quyền tài sản rất rõ ràng mà, ngay dưới danh nghĩa cha tôi!" Ngụy Phương nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận