Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 775 - Xảy Ra Chuyện.



Chương 775 - Xảy Ra Chuyện.



Chương 775: Xảy Ra Chuyện.Ngô Nam để sách trong tay xuống, bên trong tất nhiên là một cái máy chụp ảnh."Liên tiếp, mỗi một động tác đều chụp ra rồi, rất rõ ràng!" Ngô Nam vuốt máy chụp ảnh: "Cái mặt hàng nước ngoài này thật dễ dùng."Đây là đạo cụ Hoa Chiêu cho bọn hắn.Trương Lượng cũng hiếm lạ mà sờ lên: "Không đem mặt tôi chụp rõ ra chứ? Chị dâu thế nhưng đã nói, chúng ta không thể mặt mày quá rõ ràng, bên kia còn có người đang tìm chúng ta đây này.""Yên tâm, chỉ chụp tay của anh." Ngô Nam lại hỏi: "Ghi âm thì sao? Anh ghi lại được rồi chứ?""Đương nhiên!" Trương Lượng vỗ vỗ máy ghi âm trong túi quần, kiểm tra âm lượng một chút.Quả nhiên đã ghi lại rồi, hơn nữa rất rõ ràng.Chỉ có ảnh chụp, Lý Phong đến lúc đó nói mình đang vay tiền làm sao bây giờ?Cho nên còn phải tăng thêm bản ghi âm, hắn mới phải đem lời nói cho rõ ràng như vậy."Tốt rồi, đi thôi." Ngô Nam thúc dục nói: "Nhanh chóng rửa cuộn phim, giao nhiệm vụ đi!"Mà bây giờ cách ngày Hoa Chiêu giao nhiệm vụ cho bọn họ, mới chỉ có 2 ngày thời gian.Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới bọn hắn sẽ thuận lợi như vậy: "Tên Lý Phong này, thật đúng là gan lớn, là câu như vậy cũng dám cắn, là thịt liền dám ăn."Người bình thường nếu cẩn thận một chút sẽ không thu tiền của người xa lạ đấy, càng không dám thu nơi công cộng, chỉ sợ sẽ bị gài bẫy.Đương nhiên, loại chuyện này phải rất nhiều năm sau đó mới được dùng nhiều, người thời này vẫn rất "Chất phác" đấy, căn bản chưa từng có kiến thức về nó.Hoa Chiêu xem như cho bọn hắn mở rộng tầm mắt ~"Bước tiếp theo làm sao bây giờ?" Tần Trác nhìn chứng cớ kích động nói."Đương nhiên là đi tố cáo hắn, để cho hắn xéo đi." Hoa Chiêu nói.Không giải quyết được vấn đề, thì giải quyết người tạo ra vấn đề. . .Nhiệm vụ này đương nhiên là muốn Tần đại công tử ra mặt mới phù hợp, hắn ra tay, người khác lại không dám bắt nạt hắn.Đương nhiên Hoa Chiêu ra mặt cũng được, dù sao cô cũng là con dâu Diệp gia, quan hệ lại gần thêm một tầng.Nhưng Hoa Chiêu bây giờ đang ở bên ngoài lăn lộn, cô định không phải lúc cần thiết sẽ không đề cập tới Diệp gia, bằng không sẽ bất lợi cho việc cô phát triển người của mình.Cô muốn cho người ngoài nhìn thấy cô trước, tán thưởng cô, sau đó mới phát hiện chỗ dựa sau lưng cô.Tần Trác đem thư tố cáo cùng chứng cớ trực tiếp đến trước mặt lãnh đạo lớn của Bằng Thành.Như vậy còn chịu nổi sao?Lúc này Bằng Thành đang đúng vời thời kỳ đầu phát triển, lúc bắt đầu thành lập hệ thống, hết thảy đều phải công bình công chính! Nếu không nền móng sẽ bị mục nát."Nghiêm túc xử lý!" Lãnh đạo lên tiếng.Lý Phong lập tức bị tống cổ vào tù.Tần Trác lại có thể tiếp tục tiến hành thủ tục tiếp theo rồi.Lúc này cũng không ai dám làm khó nữa.Ba ngày sau đó tất cả thủ tục đều hoàn thành toàn bộ, nhà xưởng đã cơ bản xây dựng xong, có thể nhập máy móc.Hoa Chiêu gọi điện thoại cho Diêu An, để cho ông ấy lại đặt hàng hơn mười đầu dây chuyền sản xuất chuyển tới.Lúc này xem ai còn dám đoạt hàng của cô?Tần Trác thông qua quan hệ tìm được chuyên gia cơ giới, có Hoa Chiêu phiên dịch đã đem máy móc lắp ráp lên.Lại có Trương Lượng cùng Ngô Nam chỉ đạo tiến hành thử sản xuất.Hết thảy cũng rất thuận lợi.Sau khi tuyển dụng được nhiều công nhân hơn, quá trình sản xuất có thể bắt đầu.Về phần việc tiêu thụ sau đó, cô chỉ nhắc nhở một vài câu là được.Lúc này vẫn là thị trường của người bán, chỉ cần có đồ, muốn bán cái gì cũng được, không lo không bán được.Không giống đời sau, cạnh tranh kịch liệt, nhà bán hàng phải tìm kiếm nghĩ cách đem đồ của mình chào hàng ra ngoài.Hiện tại không cần, ngồi ở nhà chờ kiếm tiền là được.Cho nên nói, đây là một thời đại hoàng kim.Mà nhà xưởng, cô giao cho Tôn Thượng toàn quyền phụ trách.Tần Trác có chút ghen tỵ. . . . Cảm giác chị dâu cùng hắn không thân thiết rồi!Nhiều người như vậy, Hoa Chiêu thế nhưng thân là chị dâu hắn! Những người khác nên đứng sang bên cạnh!Kết quả người đứng sang bên cạnh là hắn."Cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, tiếp tục mua đất đấy, chị muốn thành lập một công ty bất động sản, đến lúc đó, cậu đi theo học hỏi một chút, chính mình cũng mở công ty thử xem." Hoa Chiêu nói: "Không đủ tiền, chị cho cậu mượn."Tần Trác sững sờ, hoảng sợ nói: "Chị dâu, chị không quan tâm em nữa rồi hả? ! Không phải, chị muốn vứt bỏ em chứ? . . . Không phải! Em nói là, chị không mang theo em cùng làm việc sao?"Hoa Chiêu cười nói: "Cậu đã lớn như vậy rồi, về sau tự mình phát triển ah."Vẻ mặt Tần Trác vẫn tràn đầy lo lắng."Nam tử hán đại trượng phu, phải có sự nghiệp của mình, làm nhân viên của chị dù chức vụ có cao cũng không có tiền đồ. Hơn nữa muốn bảo trì sự phát triển của một xí nghiệp, những quản lý cấp cao phải thường xuyên đổi. . ."Hoa Chiêu dừng lại một chút rồi nói: "Được rồi, hiện sẽ nói với cậu cái này cậu cũng nghe không hiểu. Tóm lại, chị hi vọng về sau cậu đi ra ngoài, người khác đều tôn trọng mà gọi một tiếng Tần tổng, mà không phải quản lý Tần."Chị hi vọng chúng ta về sau có thể cùng nhau phát triển, giúp đỡ nhau, mà không phải là cậu nghe lệnh của chị.""Chị hi vọng. . . ."Hoa Chiêu đánh tiếp một ống máu gà, Tần Trác lập tức chấn phấn.Hắn hi vọng trở thành Tần tổng, hắn hi vọng mình có một phen sự nghiệp.Cái này vẫn là lý tưởng ở tận đáy lòng của hắn, chỉ có điều nghe lệnh Hoa Chiêu 2 năm, bận rộn liên tục nên thiếu chút nữa quên mất."Lúc trước cậu đã viết cho chị một bản kế hoạch, 2 năm qua đi, đoán chừng kế hoạch của cậu đã có sự thay đổi, bây giờ cậu có thể viết lại một phần, chị sẽ xem xét đầu tư." Hoa Chiêu nói."Tốt!" Tần Trác vẻ mặt nghiêm túc nói.Chị dâu thật sự hiểu hắn.2 năm trước, hắn thầm nghĩ buôn bán chút gì đó, kiếm tiền nhanh.Nhưng 2 năm qua đi, ý nghĩ của hắn xác thực đã thay đổi, hắn muốn làm một phen sự nghiệp có thể tồn tại lâu đời."Các anh cũng giống như vậy." Hoa Chiêu quay đầu nhìn mấy người đứng ở một bên yên tĩnh như gà."Tất cả mọi người đều không phải là loại người bình thường, các anh sẽ có một ngày tự lập môn hộ thăng chức rất nhanh, tôi chờ mong ngày đó sẽ đến, cũng hi vọng đến ngày đó, chúng ta vẫn là những người bạn, vẫn là đồng bọn, mọi người có thể cùng nhau phát triển."Hoa Chiêu lại rót hết một chén canh gà, dấu đi suy nghĩ chân thật của cô.Một xí nghiệp, thật sự không thể dùng một người quản lý 10 năm, 20 năm, thậm chí 5 năm cũng không được.Bằng không thì xí nghiệp đó từ sau khi hình thành sẽ không thay đổi, không có sự phát triển.Không chỉ như vậy, sau này dần dần đó cũng sẽ không còn là xí nghiệp của cô nữa mà là của người đó rồi.Những người kia ở trong một xí nghiệp đã làm cả đời người, cuối cùng đều sẽ lên mặt, cảm giác mình không có công lao cũng có khổ lao.Có chút công lao, liền cảm giác mình càng vất vả công lao càng lớn!Cuối cùng xí nghiệp biến thành cái dạng gì? Chỉ cần nhìn vào các doanh nghiệp nhà nước đã sụp đổ sẽ biết.Hơn nữa không có ai là cả đời sẽ không thay đổi, cả đời đều có tinh lực dồi dào như vậy, và cả đời đều có quyết định chính xác đấy.Cho nên cô không cần những người này làm việc cho cô cả đời.Cô chỉ cần bọn họ giúp cô một đoạn đường. Sau này bọn họ vẫn nên có sự nghiệp, có sự phát triển của riêng mình.Chờ bọn họ cảm giác mình có thể rồi, bọn họ hoàn toàn có thể rời đi, cô sẽ không ngăn cản.Thậm chí, đến lúc đó bọn họ không muốn đi, cô còn phải khuyên nhủ một phen. . . .Cho nên những lời nói khó nghe vẫn nên nói êm tai một chút, phải nói sớm một chút, mới tốt đấy.Hoa Chiêu tự tay luộc canh gà, vậy phải dễ uống!Mọi người vừa nghe được về sau Hoa Chiêu sẽ không dẫn bọn hắn chơi đùa nữa lại càng hoảng sợ, nhưng sau khi uống một chén canh gà, lập tức toàn thân ấm áp, tất cả đều tràn đầy lòng nhiệt tình!Hoa Chiêu hỗ trợ bọn hắn phát triển, bọn hắn nhất định sẽ không phụ lòng Hoa Chiêu bồi dưỡng!Nhìn mấy người sức sống tràn đầy, Hoa Chiêu yên tâm rời đi, đi lâu như vậy, cô đã nhớ nhà.Nhưng cô còn muốn đi vòng đến Thượng Hải, đón Diêu Lâm cùng nhau về nhà.Thuận tiện nhìn con phố kia, Diêu Lâm thu mua thế nào rồi.Hiện tại phòng ốc bình thường có thể mua bán rồi, Diêu Lâm lại có tiền, có người muốn bán nhà cửa, chính mình sẽ chủ động đi tìm ông ấy.Còn có một số cửa hàng trong tay nhà nước, kinh doanh không tốt, xử lý phiền toái, cũng định bán đi, đổi ít tiền để phát tiền lương cho công nhân, hoặc là phân phát phí gì đấy.Trong những năm 1980, một số xí nghiệp quốc doanh nhỏ đã bị phá sản.Cho nên Diêu Lâm ở Thượng Hải cũng bề bộn nhiều việc, đã nói đi Bằng Thành nhìn chút cũng không có thời gian.Nhưng lúc Hoa Chiêu đến nhà khách trước kia bọn họ ở, đợi một ngày, cũng không nhìn thấy người.Đi hỏi thăm một chút, Diêu Lâm cũng chưa trả phòng, ngày hôm qua còn ở chỗ này, chỉ có điều buổi sáng sau khi rời khỏi, không thấy trở về.Hoa Chiêu đợi một đêm, Diêu Lâm cũng không trở về, cô biết đã xảy ra chuyện rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận