Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1381 - Cứu Chữa.



Chương 1381 - Cứu Chữa.



Chương 1381: Cứu Chữa.Sau khi Hoa Chiêu trở về vẫn không nhìn thấy chồng thím Mã, cho đến bây giờ đêm khuya vắng vẻ, hơn chín giờ, còn chưa nhìn thấy người, nên có chút kỳ quái.Ra ngoài làm thêm sao?Thím Mã đã rưng rưng, Mã Thu Bình vẫn rụt rè trầm mặc đột nhiên bật khóc.Cô ấy dường như đã nghẹn quá lâu, bây giờ ngồi đó như sụp đổ, khóc lớn.Hoa Chiêu lập tức có dự cảm không ổn.Thím Mã mở miệng: "Lúc trước thằng năm sinh bệnh, một nhà Hoa Đại Ngưu không đưa nó đến bệnh viện, đứa nhỏ đã sốt mấy ngày, mắt thấy sắp không được, chú Mã cháu đến nhà Hoa Đại Ngưu cướp đứa nhỏ, đưa đến bệnh viện, để tiêm hạ sốt."Đứa nhỏ tuy còn sống, nhưng sau đó phát hiện, vậy mà bị điếc..."Thím Mã cũng bắt đầu khóc, có đôi khi bà cũng nghĩ không ra, ngày đó rốt cuộc có nên đưa đứa bé đến bệnh viện hay không."Một nhà Hoa Đại Ngưu liền tới nháo, đánh chú Mã cháu một trận, lúc ấy không có vấn đề gì lớn, nhưng từ đó về sau thân thể chú Mã cháu không tốt, chưa đến nửa năm liền đi." Thím Mã nói.Bà biết bạn già, trong lòng cũng áy náy, hơn nữa hôn sự của Thu Bình, mấy đứa cháu ngoại tàn tật, trong lòng ông ấy vẫn luôn đau lòng, không bỏ xuống được, nghẹn ở bên trong, đã khiến mình nghẹn chết.Hoa Chiêu thổn thức, chuyện này rốt cuộc nên trách ai?Đương nhiên là trách Hoa Long chết tiệt!Cho nên đá hỏng hắn, thật sự một chút cũng không oan uổng.Hoa Chiêu không biết an ủi mẹ con khóc như thế nào, có lẽ để cho bọn họ khóc ra là chuyện tốt.Cô nhìn về phía ba đứa trẻ đang ngồi dưới chân.Ba đứa nhỏ yên lặng ngồi bên tường, nhìn mẹ và bà ngoại khóc, ánh mắt Hoa Lão Tam đờ đẫn, như đi về cõi thần tiên.Đáy mắt Hoa Lão Đại cùng Hoa Lão Ngũ đều là bàng hoàng cùng luống cuống.Đứa trẻ nhỏ như vậy, cha mẹ là trời của chúng.Người lớn khóc bất lực, chúng cảm thấy sợ hãi như bầu trời sụp đổ.Hoa Chiêu thở dài.Hoa Lão Tam bị ngốc, đây là vấn đề di truyền, cô cũng không có cách nào, nhưng Hoa Lão Đại cùng Hoa Lão Ngũ vẫn có thể nghĩ biện pháp."Chân cháu bị sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi Hoa Lão Đại."Bà ngoại nói, là khi còn bé bị gãy." Hoa Lão Đại nói.Súc sinh vô nhân tính, Hoa Long ngay cả con trai ruột cũng xuống tay, cho dù nó còn là một đứa bé, khóc lên ngại phiền, Hoa Long một cước đạp nó xuống giường, chân gãy.Sau đó tìm bác sỹ thôn tùy tiện kẹp một tấm ván coi như xong.Mã Thu Bình bình thường lại có việc phải làm, không thể sáng tối trông thằng bé.Đến lúc phát hiện, chân đã liền lại, nhưng bị lệch, hiện tại đi khập khiễng.Hoa Chiêu kiểm tra chân hắn một chút, rõ ràng có thể sờ ra xương bắp chân sai vị trí."Cái này có thể chữa khỏi, sau này cháu có thể đi bộ giống như người bình thường." Hoa Chiêu nói.Thím Mã và Mã Thu Bình đã không khóc nữa, kinh ngạc vui mừng nhìn Hoa Chiêu."Chân thằng bé còn có thể trị?" Thím Mã kinh ngạc đến không dám tin."Đương nhiên có thể." Hoa Chiêu nói.Chẳng qua phải cắt đứt xương cốt một lần nữa.Nhưng có thuốc tê ở đây, lúc ấy sẽ không đau.Sau mấy ngày đau đớn, vì cả đời bình thường, hoàn toàn có thể nhịn.Thím Mã và Mã Thu Bình tin tức lạc hậu hoàn toàn không biết điểm này, trong thôn có rất nhiều người gãy chân chăm không tốt, cả đời sẽ như vậy, không nghe nói ai có thể chữa được!Nhưng Hoa Chiêu là sinh viên đại học từ thủ đô về, hai người tin!"Trị như thế nào? Chắc phải tốn không ít tiền..." Thím Mã nắm tay nói."Cháu cho hai người mượn, sau này có tiền thì trả lại." Hoa Chiêu nói."Cảm ơn cảm ơn!" Hai mẹ con lập tức nói cảm ơn.Mắt Hoa Lão Đại cũng sáng lên, chân của hắn còn có thể chữa được? Hắn còn có thể đi lại giống như một người bình thường? Sẽ không bao giờ bị cười nhạo là què nữa?Những đứa nhỏ cũng biết rằng khuyết tật không dễ chịu.Hoa Chiêu lại nhìn về phía Hoa Lão Ngũ, hỏi thím Mã: "Lúc trước thằng bé tiêm cái gì? Đã tiêm bao nhiêu mũi? Khi nào thì phát hiện bị điếc?”"Nói cái gì mà a-xit, a xít Sasilic gì đó? Thím quên rồi. Lúc đó đã tiêm một mũi!” Thím Mã ảo não nói.Đây là chuyện cả đời bà không muốn nhớ lại, một chút cũng không muốn nhớ tới, nên thật sự nhớ không nổi.Hơn nữa lúc ấy bọn họ không có bao nhiêu tiền, cũng chỉ đủ tiêm một mũi.“Ngay từ đầu thím cho rằng nó không thoải mái, không muốn phản ứng, sau đó mới phát hiện, đã không nghe được nữa." Thím Mã nói."Nó có thể trị được không?" Mã Thu Bình chờ mong mà hỏi.Nếu Lão Ngũ chữa được, ba cô ấy nằm ở dưới đất cũng sẽ nhằm mắt chứ?Hoa Chiêu tiếc nuối lắc đầu, đã tổn thương thần kinh. Như vậy không thể chữa được nữa.Hoa Chiêu lại nói: "Lỗ tai Tiểu Lão Ngũ tuy rằng trị không được, nhưng dây thanh âm của nó không có vấn đề gì, về sau chuyên môn huấn luyện một chút, vẫn có thể nói chuyện giống như người bình thường, lại học môi ngữ, trong cuộc sống sẽ không có vấn đề gì lớn.”Hắn còn có thể nói chuyện? Thím Mã và Mã Thu Bình lại kinh ngạc vui mừng.Hôm nay Hoa Chiêu thật sự mang đến cho các cô quá nhiều niềm vui.



Bạn cần đăng nhập để bình luận