Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 840 - Cầu Người Mà Như Muốn Ăn Thịt Người.



Chương 840 - Cầu Người Mà Như Muốn Ăn Thịt Người.



Chương 840: Cầu Người Mà Như Muốn Ăn Thịt Người.Diệp Đào bị Hoa Chiêu nhìn qua, mới kịp phản ứng, lập tức nói ra: "5 vạn không đắt, không đắt, nếu cô thiếu chút tiền này, chỗ tôi còn có!"Hoa Chiêu. . . . Cô liếc hắn một cái là để cho hắn ra mặt thay Biên Mỹ Quyên sao? Hả? Sao hả? !Biên Mỹ Quyên cũng sửng sốt một chút, nở nụ cười.Lưu Nguyệt Quế lại tức giận!5 vạn, không phải số lượng nhỏ, trong tay bà còn không có 5 vạn đây này! Diệp Đào có? Còn không nháy mắt mà cho người mới biết được vài ngày mượn?Tuy hai người bây giờ đang trong giai đoạn tìm hiểu, nhưng cuối cùng có thể thành hay không còn chưa biết đây này!Cho dù trở thành. . . Bà cũng tức giận!"Sao con có nhiều tiền như vậy? Tiền lương không phải đều giao cho mẹ sao?" Lưu Nguyệt Quế hỏi.Ngữ khí hiếm khi không tốt như vậy.Bà luôn là một người rất hiền lành.Diệp Đào lập tức chột dạ liếc nhìn Diệp An.Diệp An. . . . Đem hắn kéo xuống nước làm gì!"Hả?" Lưu Nguyệt Quế lại nhìn về phía Diệp An: "Con cũng có tiền riêng?""Là có một chút. . ." Diệp An nói ra: "Bất quá cái này mẹ cũng biết, chúng con chỉ nộp lên tiền lương, còn đó là tiền trợ cấo nhiệm vụ, mẹ nói cho chúng con làm tiền tiêu vặt."Lưu Nguyệt Quế cũng không phải người ngu, nghe đến đó đã kịp phản ứng, giận rồi, con mắt đều trừng lớn: "Trợ cấp nhiệm vụ của các con rất nhiều? ! Không phải không cho các con làm nhiệm vụ nguy hiểm sao! Phải bao nhiêu nhiệm vụ mới có thể tích lũy ra 5 vạn? Các con!""Không có không có." Diệp An nói ra: "Trong tay con không có nhiều tiền, chỉ có một ngàn tám, Diệp Đào mới nhiều."Diệp Đào. . . .Hắn sai rồi, miệng hắn nhanh, hắn không nhìn anh trai, nhưng cũng không nên quay lại hố hắn như vậy a!Tiền trong tay anh trai còn nhiều hơn hắn, hơn hẳn 1 vạn."Bất quá trong tay hắn cũng không có nhiều, 5 vạn nhất định là không có, con đoán chừng mấy ngàn." Coi như Diệp An có lương tâm, giúp Diệp Đào một chút.Đứa em trai này bình thường rất thông minh, nhưng là về đến nhà, ở trước mặt người nhà mình, hắn liền tháo xuống tất cả võ trang, lộ ra có chút "Khờ" .Không nghĩ tới sau khi có đối tượng, càng khờ rồi.Quả thực ngu xuẩn.Đầu óc cũng bị yêu đương xông đến không còn gì."Trực tiếp cho Biên tiểu thư mượn 5 vạn là không thể nào đấy, hắn không có nhiều tiền như vậy, nhưng hắn có thể giúp đỡ một chút." Diệp An nhìn Biên Mỹ Quyên nói."Cho" cũng biến thành "Mượn", hơn nữa hạn mức cao nhất chỉ có mấy ngàn.Thái độ của Biên Mỹ Quyên cũng làm cho hắn không thích, cô ta đối với Hoa Chiêu giống như có địch ý.Không ngớt đối với Hoa Chiêu, nàng giống như đối với bọn họ gia đô rất có địch ý, trên mặt cung kính, thực chất bên trong kỳ thật rất mâu thuẫn.Được rồi, kỳ thật đến tôn trọng cũng không có bao nhiêu, thậm chí có chút không lễ phép.Điều này nói rõ một vấn đề, hoặc là nhà cô ta dạy dỗ không tốt, bản tính như thế, hoặc là chính đầu óc cô ta có vấn đề.Không nói giá thế Diệp gia còn đó, dù là đối mặt với một đối tượng có gia thế bình thường, cô ta cũng không thể mới lần đầu tiên đến nhà người ta đã cãi nhau.Chẳng những cùng Hoa Chiêu nhao nhao, giống như ai không thuận theo cô ta, cô ta đều có thể gây chuyện với người đó.Hiện tại Biên Mỹ Quyên đang lườm hắn, tựa hồ oán hắn phá hư chuyện tốt của cô ta.Không phải hình như, là khẳng định."5 vạn, quá mắc, trong nhà tôi không có nhiều tiền như vậy." Biên Mỹ Quyên nói thẳng.Hoa Chiêu cảm thấy cô gái này có chút. . . Không dễ hình dung, lời này cũng có thể nói đến hùng hồn như vậy, giống như rất quang vinh vậy.Mà Biên Mỹ Quyên cũng không phải không biết đạo lí đối nhân xử thế, cô ta cũng biết cầu người.Bất quá cầu người lại giống như là muốn ăn thịt người."Tất cả mọi người đều là. . . Thân thích, cô hãy bán rẻ cho tôi một chút đi, 1 vạn!" Biên Mỹ Quyên nhìn Hoa Chiêu cắn răng nói.Cô ta hung dữ nói ra "1 vạn", giống như đang mắng Hoa Chiêu lòng dạ hiểm độc.30 năm mới chịu 1 vạn, 20 năm cô ta mua một vạn cũng không tệ rồi. 5 vạn? Lương tâm quả nhiên quá đen rồi! Không trách có thể thấy chết mà không cứu.Hoa Chiêu cười: "Thật xấu hổ, tôi đột nhiên nghĩ tới, cây nhân sâm kia kỳ thật tôi đã dự định cho người khác rồi, người ta cũng đã thanh toán tiền đặt cọc, không thể bán cho cô, thật có lỗi." Hoa Chiêu nói ra.Cô không bán ~"Cô!" Biên Mỹ Quyên tức giận đến mặt đỏ rần.Lời này nghe xong đã biết là giả dối, hơn nữa trên mặt Hoa Chiêu còn thiếu hàng chữ, tôi lừa cô đấy, tôi chính là cố ý đấy.Lưu Nguyệt Quế buông bàn tay đang kéo lấy cánh tay Biên Mỹ Quyên.Muốn nhao nhao thì cứ nhao nhao a, nhao nhao xong việc xem mắt này cũng đã xong.Nhưng mà Biên Mỹ Quyên cũng không tiếp tục, cô ta thậm chí không trừng Hoa Chiêu nữa, mà nhịn được nộ khí, ngồi ở chỗ kia chảy nước mắt."Ông nội. . . ."Còn khóc ông nội.Vừa ủy khuất vừa đáng thương, còn khiến người ta tức giận.Ngày đầu năm mà ngồi trong nhà người khác khóc ông nội!Diệp An cũng tức đến bật cười, đây là không hiểu chuyện ? Có phải cố ý hay sao?Hoa Chiêu cũng bó tay rồi."Chú hai thím hai, bọn nhỏ đều ở nhà, không thể rời người, cháu đi về trước." Cô đứng lên cáo từ.Bệnh cảm mạo của Cẩm Văn còn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay Hoa Chiêu cũng không cho con bé đi loạn, ở nhà nghỉ ngơi.Vân Phi cùng Thúy Vi tất nhiên đang ở nhà tiếp tục kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho con bé.Hoa Chiêu cảm thấy mình trở về nghe cô bé quàng khăn đỏ cùng bảy chú lùn đi đào kim cương, còn tốt hơn so với ngồi ở chỗ này xem Biên Mỹ Quyên khóc tang.Diệp Thượng cùng Lưu Nguyệt Quế đều xấu hổ mà không có ý tứ giữ người.Lưu Nguyệt Quế khách khí, lo lắng thấp thỏm không yên mà đem người đưa đến dưới lầu rồi mới trở về.Đi lên liền đuổi người."Xem bệnh cho người già là chuyện lớn, nhân sâm ở quê Hoa Chiêu cũng thật sự tốt, giá tiền đắt một chút cũng đúng đấy." Lưu Nguyệt Quế nói với Biên Mỹ Quyên."Rốt cuộc nếu muốn mua, cháu về nhà cùng người trong nhà thương lượng một chút, cháu vẫn còn nhỏ, việc này phải để bọn hắn quyết định."Lưu Nguyệt Quế rốt cuộc cũng là người hiền lành, đuổi người đuổi rất uyển chuyển, không vạch mặt.Bà nghĩ, Biên gia có 5 vạn gởi ngân hàng khả năng rất nhỏ, cho dù có, cũng không có khả năng đều tiêu hết cho người gia kéo dài tính mạng. . .Hoa Chiêu mới vừa nói rất đúng, người phải đi, ai cũng ngăn không được, người sống còn phải sống.Cho nên chuyện mua bán này không thể thành, vội vàng đem người tiễn đi cho xong.Biên Mỹ Quyên cũng không muốn ở đây ngây người, cô ta xác thực phải về nhà thương lượng một chút.Cô ta liếc nhìn Diệp Đào, để cho hắn tiễn cô ta về nhà.Yêu nhau bây giờ không có gì lãng mạn, nhưng tiễn bạn gái về nhà là một thao tác cơ bản, nếu không sẽ tỏ ra không coi trọng người con gái ấy.Diệp Đào đứng lên, Lưu Nguyệt Quế trừng mắt liếc hắn một cái.Diệp Đào khó xử.Hắn cũng hiểu được việc này Biên Mỹ Quyên không đúng, nhưng đây là bạn gái đầu tiên của hắn. . . Mặc dù mới ở chung vài ngày, nhưng vẫn là bạn gái hắn. . . .Quay đầu lại hắn sẽ đi xin lỗi Hoa Chiêu!Đi xuống lầu, ngồi trên xe đạp của Diệp Đào, Biên Mỹ Quyên lại hỏi: "Trong tay anh có bao nhiêu tiền?"Diệp Đào dừng thoáng một phát, phối hợp với anh trai: "Có hơn 6000 ngàn."Biên Mỹ Quyên có chút thoả mãn, người ở tuổi này có thể tích lũy được 6000 ngàn tiền riêng, quả thực rất tốt!Nhưng nghĩ đến gia thế Diệp gia, nghĩ đến những gì nghe đồn, Hoa Chiêu người ta tùy tiện mua cái bình cái lọ đã trên mấy vạn.Diệp Thư ở nước ngoài mở nhà máy, buôn bán lời rất nhiều tiền.Diệp Danh lúc trước cho người chụp ảnh, trong tay cũng có hơn mười vạn gởi ngân hàng.Lại nhìn Diệp Đào, cái gì cũng không phải!"Cho tôi mượn trước để dùng." Biên Mỹ Quyên có chút ghét bỏ nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận