Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 149 - Nhất Định Phải Lấy Được Nó.



Chương 149 - Nhất Định Phải Lấy Được Nó.



Chương 149: Nhất Định Phải Lấy Được Nó.Cây nhân sâm trăm năm được bọc trong một lớp vải tinh tế là cô định cho Diệp Thâm trước đây, anh chưa có cơ hội dùng nên cô quên mất, chưa từng nói cho anh biết.Hoa Chiêu nhìn cây 70 năm trong tay, nghĩ lại thấy không đúng, đến chậu hoa thúc đẩy sinh trưởng một gốc cây nhân sâm 130 năm.Nhân sâm dùng để cứu mạng cho chồng không thể kém hơn nhân sâm đã bán trước đây được. Nếu vậy thì thành bộ dạng gì rồi?Hiện tại thì tốt rồi, một phen tâm ý của cô đều nằm trong dải vải nhỏ này.Cũng may, trước kia Diệp Thâm không có thói quen mở túi xem những lễ vật chào hỏi của cô, hiện tại cô nói có cái gì sẽ có cái đó.Chà, có vẻ như sau này anh ấy vẫn nên giữ thói quen tốt này.Vừa mới đem túi sách kéo lại, Hoa Chiêu liền nghe thấy tiếng chuông cửa.Cô tưởng rằng có ai trở về rồi, vội vàng đi mở cửa.Kết quả, đứng ngoài cửa lại là một người đàn ông xa lạ, hai mươi tám chín mươi chín, cao gầy, khuôn mặt trắng bệch ốm yếu, nhưng lại đứng rất thẳng, trong mắt có tia sáng lóe lên.“Xin hỏi ngài tìm ai?” Hoa Chiêu cười lễ phép hỏi.Người đàn ông rõ ràng sửng sốt một chút, híp mắt nhanh chóng dò xét cô, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia giật mình.Người ta nói rằng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một cửa ải như vậy, quả là khó khăn."Có phải cô Hoa Chiêu không? Tôi đến đây gặp cô." Hạ Kiến Ninh cười nhẹ.“Tìm tôi?” Hoa Chiêu sửng sốt, trực tiếp đi tới cửa nhà họ Diệp tìm cô, hỏi cô làm gì? Cô thực sự chưa từng nghĩ tới.“Ngài là?” Hoa Chiêu nghi ngờ nói."Kẻ hèn này họ Hạ, Hạ Kiến Ninh.""Ồ ~" Hoa Chiêu lập tức giật mình, hoá ra là hắn.Cô cũng liếc nhìn nhìn Hạ Kiến Ninh, hóa ra người đàn ông khiến bao người phải né tránh như rắn rết, hóa ra lại… nhã nhặn thanh tú như vậy?Thoạt nhìn, anh ta và Diệp Danh cùng một loại người, nhưng ánh mắt Diệp Danh lại rất trong suốt thanh tĩnh khiến anh cười như gió xuân.Hạ Kiến Ninh tính tình khác hẳn, nụ cười của anh ta có chút thâm sâu khó dò.Cô giật mình lại làm Hạ Kiến Ninh ngoài ý muốn, cô vậy mà biết rõ hắn? Biết rõ bao nhiêu?“Chúng ta vào nói chuyện được không?” Hạ Kiến Ninh lễ phép hỏi.Hoa Chiêu lắc đầu, "Thực xin lỗi, không tiện. Hiện tại trong nhà không có người khác, không tiện mời anh vào, có lời gì liền nói ở đây."Lễ giáo thời này vẫn còn hơi khắt khe, cô trả lời như vậy một chút cũng không quá phận."Được rồi." Hạ Kiến Ninh gật gật đầu, hắn biết rõ lời cô nói là thật, vốn trong nhà có người đã bị hắn lấy lí do điều đi.“Sức khỏe của tôi có chút không tốt, tôi cần nhân sâm để cứu mạng.” Hạ Kiến Ninh đưa tay xoa xoa thái dương, đầu dường như hôm nay càng đau hơn, nói tiếp: “Nghe nói cô Hoa… Tiểu thư trên tay vẫn còn một cây sâm trăm năm? Không biết điều kiện ra sao, có thể bán được không? "Hoa Chiêu chớp mắt, cảm ơn anh ta không gọi cô là Hoa cô nương!Cô hiện tại đã hiểu những điều Diệp Thâm nói, Hạ Kiến Ninh này làm việc không theo bài rồi, anh ta chân trước có thể tính toán người Diệp gia, chân sau cũng có thể quang minh chính đại đến trước cửa nhà mua nhân sâm."Nhà họ Tào không phải đã đưa cây nhân sâm trăm năm kia tặng cho anh sao?" Hoa Chiêu giả bộ như nghi hoặc mà hỏi thăm.Hạ Kiến Ninh đầu càng đau hơn khi nhắc đến chuyện này, và hắn thực sự xấu hổ khi nói rằng một báu vật như vậy đã bị chính mình làm hỏng, thật là vô cùng nhục nhã."Một cây làm sao đủ? Tôi cần nhân sâm dưỡng bệnh lâu dài, càng nhiều càng tốt." Hạ Kiến Ninh nói: "Giá cả, điều kiện tùy ý cô đưa ra."“Thật ra, tôi có một câu hỏi nghĩ mãi vẫn chưa ra.” Hoa Chiêu khó hiểu nói.Cô quá xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào và tuổi đời còn quá trẻ, không ai có thể cưỡng lại được biểu cảm đơn thuần này.“Cô nói.” Hạ Kiến Ninh ôn nhu nói.Đối mặt với người như vậy, không ai có thể nổi cáu được đúng không? Ngay cả hắn đang cảm thấy bực bôi trong lòng mấy ngày nay cũng từ từ bình tĩnh trở lại.Hừm, thảo nào đàn ông đều thích phụ nữ đẹp, hoá ra nhìn họ liền thư thái.Đối với hôn nhân, đối với tình yêu nam nữ, Hạ Kiến Ninh cho tới bây giờ đều chẳng thèm ngó tới, thực tế xem thường những người đàn ông bị nữ nhân vây hãm, cảm thấy bọn hắn dung tục không chịu nổi.Nhưng bây giờ, hắn có một chút cảm nhận được thiên tính của đàn ông rồi.“Nghe nói nhân sâm rất có ích với anh?” Hoa Chiêu hỏi.Cô ấy biết tất cả những điều này.Hạ Kiến Ninh gật đầu: "Đúng vậy, sự giúp đỡ rất lớn. Hôm nay tôi đến cũng là muốn trực tiếp cảm ơn cô. Cảm ơn nhân sâm hoang dã mà cô đã đào được, nó đã cứu sống tôi."Thái độ của anh ta rất thành khẩn và có vẻ rất chân thành.Nhưng Hoa Chiêu lại không chịu nể mặt: "Anh đây là đang cảm ơn tôi sao? Lại làm cho người ta đào nhà của tôi? Lại để cho người Tề gia đến làm phiền tôi? Lại để cho Chu Lệ Hoa đem Diệp gia rối thành một đoàn loạn? Đây là cách thức cảm ơn của anh sao, nó hơi đặc biệt đấy."Hạ Kiến Ninh khóe miệng rút co quắp, nụ cười yếu ớt trên mặt lại càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành cười to, hắn ưa thích nói chuyện với người thẳng thắn.Vậy hắn cũng liền thẳng thắn chút ít.Hắn thu hồi dối trá, nói thẳng: "Nhân sâm tuy nhiên là cô hoặc là ông nội cô đào được đấy, nhưng là các ngươi cũng không nghĩ đến tôi, cũng không có ý định bán cho tôi, cuối cùng là Tào gia trả giá thật nhiều, cầm nó đưa đến trên tay tôi, cho nên tôi chỉ biết cảm tạ Tào gia."Hắn cười cười, nói ra: "Có người dùng một loại thuốc cứu tôi, tôi đương nhiên sẽ cám ơn người cứu tôi trước, sau đó mới là người chế thuốc? Hoặc là nói, tôi trực tiếp cảm ơn cây nhân sâm kia, cảm ơn nơi đã nuôi dưỡng nó?"Hoa Chiêu gật gật đầu, vậy mà không phản bác được."Về phần những chuyện cô nói, tôi thừa nhận đã làm có chút quá phận, nhưng xem ở việc nó không tạo thành tổn thương gì đến cho cô, xin hãy tha thứ cho tôi." Hạ Kiến Ninh nói xong, vậy mà có chút cúi mình vái chào.Tư thái không thể nói là không thấp.Nếu để cho người biết hắn trông thấy, đoán chừng có thể dọa rơi mất tròng mắt.Đột nhiên, một luồng gió nhẹ thổi từ trong phòng ra, xen lẫn mùi thơm, xông vào trên mặt, hắn chợt cảm thấy đầu nhẹ bẫng, cơn đau vừa bùng phát đã biến mất trong tích tắc.Hắn ngây ngẩn cả người, cứ như vậy một mực khom người.Gió lùa lại thổi vài giây, sau đó hướng gió thay đổi, biến mất.Mùi thơm kia cũng theo đó mà biến mất, trở nên nhạt đến không thể nghe thấy.Hạ Kiến Ninh đứng thẳng lên, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Hoa Chiêu.Hắn xác định, hắn vừa rồi thật sự nghe thấy được hương hoa, hương hoa này đối với hắn mà nói, có tác dụng thần kỳ.Trước đây, những loại nước hoa có ích đối với hắn cần phải lưu giữ lâu dài, cộng với khả năng tự thôi miên của hắn, và từ từ kèm theo hương hoa, hắn mới có thể bỏ qua cơn đau đầu của mình.Nhưng là vừa rồi, hắn cảm nhận được cái gì là dựng sào thấy bóng. (*Hiệu quả nhanh chóng)“Chúng ta vào nói chuyện được không?” Hạ Kiến Ninh hỏi lại.Hắn bước tới, đến gần Hoa Chiêu, nhìn vào nhà họ Diệp thông qua lợi thế về chiều cao của mình. Nhà họ Diệp có trồng những loài hoa và cỏ dại kỳ lạ nào mà hắn không biết không?Trong những năm qua, có thể nói hắn đã nhìn thấy hầu hết các loài hoa và cỏ kỳ lạ trên thế giới, nhưng loài giống như ở nhà họ Diệp hắn chưa từng gặp qua.Phải lấy được nó!



Bạn cần đăng nhập để bình luận