Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 856 - Chị Của Tôi.



Chương 856 - Chị Của Tôi.



Chương 856: Chị Của Tôi."Không cần." Hoa Chiêu tức giận mà nhìn hắn một cái, vừa mua xe mới đã bỏ đi.Bị đụng một cái không nói, vụ nổ vừa rồi đã ảnh hưởng đến nó, tuy không nổ theo, nhưng đã vỡ tung toé, báo hỏng rồi."Nhưng anh phải bồ thường xe cho tôi, nhân đôi giá tiền." Hoa Chiêu nói."Tốt, hoàn toàn không có vấn đề!" O'neill căn bản không thèm lại xác định xem xe của cô thuộc hang nào, giá trị bao nhiêu tiền.Bao nhiêu tiền hắn cũng bồi thường được.Thấy thái độ của hắn không tệ, không giống mấy người cố ý đua xe trên đường, Hoa Chiêu lúc này mới nhìn lại hắn.Người này ngồi dưới đất, đã cao qua eo của cô, ngẫm lại vừa rồi lúc hắn đứng dậy, đoán chừng phải cao tầm 1m9.Hơn nữa vai rộng hông nhỏ, dáng người rất tốt.Bộ dáng lại khá đẹp trai.Mái tóc vàng rực rỡ gần như thành màu trắng, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt.Đôi mắt xanh giống như biển sâu không thấy đáy.Ngũ quan khắc sâu, không tỳ vết, là mỹ nam hiếm gặp.Mỹ nam cũng đang đánh giá Hoa Chiêu, cũng có nhận xét tương tự, đó là một mỹ nữ Phương Đông hiếm gặp.Quả thực phá vỡ ấn tượng của hắn đối với người phương Đông, người phương Đông, trưởng thành không phải có bộ dạng kia sao?Da vàng, lông mày rậm, gò má cao, mắt dài nhỏ, môi to dày .... Đơn giản, giống như một người nguyên thủy.Nhưng người trước mắt này, lại xinh đẹp không cách nào hình dung."Cô là người phương Đông sao?""Sao anh lại chạy nhanh như vậy?"Hai người đồng thời hỏi.Hoa Chiêu không trả lời vấn đề nhàm chán này.O'neill trả lời vấn đề của cô: "Không biết chuyện gì đã xảy ra, phanh lại đột nhiên không ăn, hơn nữa chân ga bị kẹt, không dừng lại được."Nét mặt của hắn nghiêm tức, không giống nói dối.Sắc mặt Hoa Chiêu dễ nhìn hơn rất nhiều, không phải cố ý đua xe, cô cũng không thể trách móc nặng nề hơn rồi.Thế nhưng vẫn tức giận.Lịch trình hôm nay đã sắp xếp xong xuôi, buổi tối còn muốn trở về với Diệp Thâm.Nhưng hiện tại không biết phải cùng cảnh sát thương lượng bao lâu.Cũng không mất nhiều thời gian.Đây là ngoại ô, rất gần nội thành.Không cần hai người đi tìm buồng điện thoại báo cảnh sát, tiếng nổ mạnh cực lớn, ánh lửa ngập trời, đã đem cảnh sát dẫn tới.Nhìn thấy cảnh sát, O'neill xuất ra chứng nhận thân phận cho đối phương nhìn, lại nói vài câu, sau đó đối phương cứ dựa theo lời hắn nói mà làm, bắt đầu xử lý sự cố này.Toàn bộ quá trình không để ý đến ý kiến của Hoa Chiêu.Hoa Chiêu ngồi ở bên cạnh O'neill liếc nhìn, đây là một thiếu gia ah.Cảnh sát không chỉ mở cửa sau cho hắn mà còn trả lại bằng lái xe cho hắn.Cũng đúng, dù không biết nhiều về xe hơi nhưng cô cũng biết chiếc xe thể thao vừa mới nổ là loại cổ điển cả, ở một nơi có giá xe cực kỳ rẻ như ở đây cũng đáng giá cả triệu đô.Nhưng tên nhóc này một chút cũng không đau lòng.Đừng nhìn O'neill thân hình cao lớn, bộ dáng anh tuấn, nhưng vừa rồi Hoa Chiêu nhìn lướt qua giấy phép lái xe, hắn năm nay mới 20 tuổi, so với cô còn nhỏ hơn vài tuổi.Phát hiện tầm mắt của cô, O'neill quay đầu, cười cười, lộ ra một hàm răng trắng, sắc mặt lại có chút hồng."Lúc nào thì bồi thường x echo tôi?" Hoa Chiêu hỏi."Lập tức. . . . Cô muốn xe? Vậy thì tốt quá! Tôi có rất nhiều xe, cô cứ chọn một chiếc a!" O'neill nói."Không cần, anh bồi thường tiền cho tôi cũng được, chiếc xe kia tôi vừa mới bỏ ra 30 nghìn mua đấy, anh bồi thường cho tôi 60 nghìn." Hoa Chiêu nói.30 nghìn mua một chiếc xe, xe này cũng tính là xe sang trọng rồi.Nhưng khẳng định không thể so với chiếc đã nổ kia, đoán chừng không bằng một cái bánh xe của người ta.O'neill đảo mắt một vòng, có chút xấu hổ khó xử nói: "Tôi không có tiền, trong nhà không cho tôi tiền, chỉ cho tôi xe."Hoa Chiêu cũng không thể xác định 100% là hắn đang nói xạo."Tôi chỉ muốn 60 nghìn." Hoa Chiêu lại nói."Tôi chỉ có xe." Ánh mắt O'neill lập lòe.Hoa Chiêu... Đã hiểu, vậy cô sẽ không khách khí!"Xe của anh đều không rẻ a? Tôi cũng không có tiền thối lại cho anh.""Không cần, tùy cô chọn! Coi như tôi cảm ơn ơn cứu mạng của cô." Câu này O'neill nói rất chân thành.Hoa Chiêu gật gật đầu, quyết định lát nữa sẽ ra tay nhẹ một chút.O'neill thấy cô đã đáp ứng, lập tức báo cho cảnh sát lái xe đến một địa chỉ mới.Ô tô vừa đến giao lệ kế tiếp liền thay đổi phương hướng.Hoa Chiêu nhướn mày, không ngăn cản, cũng không xuống xe. Địa chỉ O'neill nói cô biết rõ, vốn là khu nhà giàu nổi danh.Ở đó cô cũng có một căn nhà, hôm nay đang định đi xem đấy, hiện tại ngược lại tiện đường rồi.Ô tô rất nhanh đã dừng trước một khu nhà cấp cao.Hoa Chiêu yên lòng xuống xe, đi theo O'neill đi vào.Chuyện hôm nay, hẳn là ngoài ý muốn.Lúc ấy nếu như cô do dự thêm vài giây mới cứu người, O'neill hiện tại cũng đã thành than rồi.Không ai cầm tính mạng của mình ra làm mồi nhử.Hơn nữa ở đây không phải thủ đô, ở chỗ này cô không có kẻ thù.O'neill có kẻ thù còn có khả năng hơn.Sao lại trùng hợp như vậy, phanh cũng hư mất, chân ga cũng hư, dây an toàn không bị đụng phải cũng hư mất?Lại nhìn O'neill, hiện tại còn vẻ mặt ánh mặt trời sáng lạn, cười đến không tim không phổi đây này.Không biết là không nghĩ tới, hay là ngụy trang.Nếu như là loại thứ hai, cô cũng không nhìn ra sơ hở, có thể rất lợi hại.Suy nghĩ miên man, Hoa Chiêu đi theo O'neill đi tới cửa ra vào khu nhà cao cấp, quản gia đã mở cửa, nghênh đón thiếu gia của bọn hắn.Hoa Chiêu lại từ cánh cửa đang mở, liếc thấy Diệp Thâm.Ánh mắt của cô trong chớp mắt có chút sáng lên, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thâm hai giây, liền chuyển đến mỹ nữ bên cạnh anh.Mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bỏng, trong tay đang cầm một cái váy cưới."Suzanna?" Hoa Chiêu thốt ra."Đúng, đây là Suzanna! Cô ấy là chị tôi, thật bất ngờ sao?" O'neill vui sướng mà nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt đắc ý khoe khoang: "Cô muốn chị ấy kí tên không? Tôi có thể xin cho cô rất nhiều! Còn có đĩa nhạc có chữ kí, phim nhựa có chữ kỹ, hoặc là quần áo của chị ấy, túi, ô tô, cô thích gì? Cũng có thể lấy đi!"Ánh mắt của Hoa Chiêu từ trên người Suzanna dời đi, im lặng mà nhìn O'neill.Nếu cô có một em trai như vậy, cô nhất định sẽ đánh chết hắn!Suzanna khả năng cũng nghĩ giống cô, trừng mắt nhìn O'neill rống to: "Em đang phát bệnh thần kinh gì vậy? Đây là ai?""Đây là ân nhân cứu mạng của em! Vừa rồi không có cô ấy, em đã chết rồi!" O'neill chạy tới, ôm Suzanna, làm nũng cô ta.Hoa Chiêu xem qua báo chí, biết rõ Suzanna năm nay đã 30 tuổi.Chị gái 30 tuổi bình thường rất thương em trai nhỏ.Quả nhiên, nghe O'neill nói hắn thiếu chút nữa đã chết rồi, Suzanna lập tức nóng nảy, truy hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.Nghe nói chỉ thiếu vài giây, hắn đã bị nổ chết, Suzanna đối với Hoa Chiêu cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười."Cảm ơn cô đã cứu em trai tôi, cả nhà chúng tôi đều cảm tạ cô đấy, nghĩ muốn cái gì, cứ lấy đi."Diệp Thâm đứng ở đằng sau đám người, có thể nói là ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.Nguy hiểm như vậy!Lúc ấy cô ấy đã nghĩ gì vậy?Không nghĩ tới anh và bọn nhỏ sao?Vạn nhất có việc, để cho anh và bọn nhỏ sống thế nào?Hoa Chiêu chột dạ mà cúi đầu nhìn dưới đất.Lúc ấy cô cái gì cũng không nghĩ, đã đi tới giúp người rồi.Bất quá hồi tưởng lại xác thực cảm thấy xúc động rồi.Nếu như lúc ấy biết ô tô thật sự sẽ nổ tung, cô chắc chắn sẽ không xông về phía trước đấy.Cô cho rằng không có việc gì. . . . Tai nạn xe cộ cũng xảy ra nhiều rồi, có mấy chiếc nổ tung đâu?Diệp Thâm không nỡ trừng mắt với Hoa Chiêu tiếp, sợ hù đến cô.Anh dời mắt nhìn O'neill.Vợ anh vì tên nhóc này thiếu chút nữa mất mạng. . . .Trong lòng đột nhiên tức chết rồi! Xem anh về sau sẽ thu thập hắn thế nào!



Bạn cần đăng nhập để bình luận