Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1085 - Ông Không Đồng Ý.



Chương 1085 - Ông Không Đồng Ý.



Chương 1085: Ông Không Đồng Ý."Ông nội tới rồi!" Hoa Chiêu buông cánh tay Diệp Thâm ra, cười hắc hắc nói.Cô da mặt dày, bị trưởng bối trêu chọc vài câu căn bản không để ý.Diệp Chấn Quốc đã hơn 80, đến tuổi tùy tâm sở dục rồi."Không hôn nữa? Vậy ông nói về chính sự trước." Ông mang theo một cái rương đi tới, ngồi vào trên ghế sô pha, đem rương để vào trên bàn trà vỗ vỗ."Đây là một số thứ của ông, bán cho cháu."Chiếc rương được mở ra, là những món đồ dưới mặt đất của Diệp gia lúc trước kia, một phần nhỏ được phân cho Diệp Chấn Quốc, mấy khối vàng thỏi cùng mấy tấm tranh chữ.Hoa Chiêu lập tức nhíu mày: "Ông nội đây là ý gì?""Trong tay ông nội có mấy vạn, số tiền đó không thể động, những ngày lễ ngày tết còn phải giữ lại cho các cháu lì xì đây này. Còn phải tưởng tiền, nên chỉ có thể bán đồ thôi."Diệp Chấn Quốc nói: "Bán cho người khác, rồi người khác lại bán cho cháu, không bằng ông trực tiếp bán cho cháu.""Ông nội cần dùng tiền sao? Dùng bao nhiêu trực tiếp nói với cháu là được, không cần bán đồ." Hoa Chiêu nói.Diệp Chấn Quốc vung tay lên: "Vậy không được, cháu ngoại cháu nội và mấy đứa chắt của ông, ông nuôi là chuyện kinh thiên nghĩa địa, sao cháu phải nuôi? Như vậy ông sẽ thật mất mặt. Cho nên, đây là tiền nuôi bọn nhỏ."Diệp Chấn Quốc nhìn trong sân.Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều bọn nhỏ đều được nghỉ, đều đến chỗ Hoa Chiêu chơi đùa.Những đứa lớn tuổi hơn đang cùng nhau thảo luận về bài tập về nhà, mấy đứa nhỏ thơn thì đang điên cuồng chơi đùa.Trong sân đều là tiếng cười vui.Những nếp nhắn trên mặt Diệp Chấn Quốc giãn ra.Ông vui vẻ.Ông đã ở tuổi này rồi, sau khi xong hết việc bên ngoài, về đến nhà chỉ thích nhìn thấy những hình ảnh như vậy.Bọn nhỏ là sự tiếp nối của gia tộc, ông thấy được sự thịnh vượng bền vững của gia tộc.Ông rất cảm ơn Hoa Chiêu vì đã tạo ra những điều này."Tiêu, dùng sức tiêu! Chút tiền ấy không đủ, ông vẫn còn một đống đồ." Diệp Chấn Quốc hào sảng nói."Còn có tiền Diệp Thần kết hôn, cũng dùng ở đây, tiền để những đứa trẻ ngoài kia kết hôn, chút của cải này của ông có lẽ đã đủ rồi." Diệp Chấn Quốc nói."Những thứ này được định giá rõ ràng, nếu xài hết rồi ông sẽ cho người đưa thêm tới, cháu cũng đừng tự mình phụ cấp, như vậy không thể chấp nhận được."Hoa Chiêu nhìn Diệp Chấn Quốc, đây là một người già có trí tuệ.Cô có tiền, cô có thể ra chút tiền nhỏ này, không có gì.Nhưng lâu rồi trong lòng có thể sẽ có chút không công bằng đúng không? Tại sao cô lại phải nuôi một đại gia đình?Hoặc là sinh ra tư tưởng ưu việt, một đại gia đình này đều là cô nuôi đấy, về sau cô có thể hất hàm sai khiến, muốn bọn hắn làm cái gì bọn hắn phải làm cái đó.Lão gia tử một nửa là sợ cô dùng tiền, một nửa là muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện đây này."Được, vậy cháu sẽ không khách khí." Hoa Chiêu nói ra: "Chuyện này cũng không thể do hai người chúng ta nói là xong, chúng ta phải tổ chức hội nghị gia đình, công bố chuyện này, về sau các loại chi tiêu của bọn nhỏ, cũng nên có sổ sách, có người giám sát, không thể do một mình cháu định đoạt.""Không đến mức, chút tiền này. . ." Diệp Chấn Quốc nói.Kỳ thật ông cảm thấy mấy đứa nhỏ sẽ không ăn hết bao nhiêu tiền cơm.Dù sao rau quả đều là vài phân tiền một cân, thịt cũng là mấy mao tiền, những đứa nhỏ này dùng sức ăn một tháng có thể hết nổi 100 đồng sao?Chút tiền này, mưa bụi á.Hoa Chiêu cầm một bộ tranh chữ mở ra, là bút tích thực của Bát đại gia.Tiêu ra là số nhỏ, thu hồi lại là số lớn ah.Nếu như về sau người Diệp gia biết cô nhận đồ giá trị vài tỷ cho một năm mấy trăm đồng tiền cơm của bọn hắn, cô không có việc gì lại chuốc vạ vào thân.Tận lực lại không thu được kết quả tốt rồi.Hiện tại cô có một loạt sương phòng chất đầy thi hoạ, đồ cổ, cũng không cần mấy cái trong tay Diệp lão gia tử."Ông nội, hãy lấy tất cả những thứ trong tay ông ra và sử dụng chúng làm quỹ gia đình.” Hoa Chiêu nói ra: “Những số vàng đó ông có thể bán đi, đủ cho chi tiêu hàng ngày của ông, và những món đồ cổ còn lại sẽ đợi đến lúc chúng tăng giá trị trong tương lai hãy bán. Tiền sẽ là quỹ ngân sách của gia tộc, sẽ được phân phối cho các thành viên trong gia đình khi cần thiết.”"Tiền kết hôn của mọi người đều có thể lấy từ đây. Nếu sau này gặp khó khăn cần tiền, cũng có thể ra từ đây. Nếu có đóng góp cho gia tộc, gia tộc cũng có thể thưởng cho."Hoa Chiêu nói về quy trình hoạt động của các quỹ gia tộc nổi tiếng ở nước ngoài.Cô cảm thấy biện pháp này khá tốt.Không lo lắng về sự khan hiếm, mà là về sự phân phối không đồng đều. Lúc đó cô giàu nứt khố đổ vách, những người khác của Diệp gia không nói là quá nghèo, những cũng chỉ khá hơn người bình thường một chút, ra tiệm ăn cơm còn phải do dự một tháng.Vậy sẽ sinh ra mâu thuẫn.Để tránh xung đột gia đình, phải kéo mọi người cùng nhau phát triển.Kéo không được, cũng đừng làm cho đối phương nghèo đến nỗi sinh lòng ghen ghét.Đây cũng là nguyên nhân cô giúp đỡ Diệp Thần cùng Diệp An.Không nghĩ tới Diệp Chấn Quốc nghe xong lại nhíu mày: "Không được, nuôi cho bọn hắn vô ưu vô lự, sẽ để cho bọn hắn trở nên lười biếng! Không muốn phát triển! Cả đời cái gì cũng có rồi, cả đời không cần phấn đấu cũng có ăn có uống có tiền tiêu. . . . Như vậy sẽ làm cho bọn hắn biến thành phế vật!"Hoa Chiêu không lên tiếng, mấy đứa nhỏ nhà cô coi như là vừa ra đời cái gì cũng có à nha? Nhưng cô không cảm thấy bọn chúng sẽ biến thành phế vật.Bất quá cô thừa nhận lão gia tử lo lắng có đạo lý.An nhàn khiến người ta diệt vong.Quốc gia có phúc lợi tốt nhất và hạnh phúc nhất thế giới cũng có số vụ tự tử cao nhất. Sống cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi. . . . ."Phấn đấu nhân sinh mới thú vị." Diệp Chấn Quốc nói: "Cho nên chúng ta xuất ra học phí, trước 18 tuổi cho tiền sinh hoạt, và tiền kết hôn, cứ dựa theo tiêu chuẩn của Diệp Thần mà ra, những thứ khác, cái gì cũng mặc kệ! Cứ để cho chính bọn hắn tự phấn đấu!""Về phần ghen ghét, nếu như ngay cả thân nhân của mình cũng ghen ghét, vậy còn quan tâm đến chúng làm gì? Mặc kệ!" Diệp Chấn Quốc nhớ tới Diệp Giai, một ví dụ sống sờ sờ."Được rồi, việc này quyết định như vậy đi, đồ cháu trông coi, sẽ công khai định giá mà bán cho cháu, ai có ý kiến? Hiện tại ông cũng có thể bán cho hắn, rồi đem tiền cho cháu."Diệp Chấn Quốc nói: "Không mua, chính là bọn họ không có ánh mắt không quyết đoán, vuột mất cơ hội phát tài, chẳng trách ông và cháu."Ông biết rõ Hoa Chiêu đang đánh bạc những vật này sẽ đáng giá trong tương lai."Ông đã kiên trì, vậy cứ làm như thế a. . . ." Hoa Chiêu nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận