Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 379 - Đã Thông Suốt.



Chương 379 - Đã Thông Suốt.



Chương 379: Đã Thông Suốt.Diệp Thư cười khan hai tiếng, tuy đã đối với Từ Mai cũng đã thay đổi cách nhìn, nhưng cũng không xem cô ấy là bạn bè, không có việc gì thì chú ý cô ấy làm gì?Từ Mai thở dài, hỏi: "Hoa Chiêu có khỏe không? Bọn nhỏ thế nào? Đã đặt tên sao?""Đều rất tốt, tên còn chưa có định ra." Diệp Thư nói ra."Tốt là được, tôi bên này không có việc gì rồi, cô trở về chiếu cố cô ấy đi a." Từ Mai nói ra.Diệp Thư không đi ngay, mà giúp cô ấy quét dọn mấy mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó ngồi vào cái ghế bên giường: "Cô đây là sinh bệnh gì? Có thể nói sao?"Từ Mai biểu hiện rất thân thiện, cô cũng không ngại giúp đỡ một chút. Còn có, Hạ Lan Lan vậy mà trở về rồi, điểm ấy không biết người trong nhà có biết hay không."Tôi sảy thai, mấy người Phùng gia cấu kết với nhau làm hại." Từ Mai không giấu diếm, bình tĩnh nói về cuộc sống của chính mình mấy tháng này.Diệp Thư...Cô há to miệng, không biết nói cái gì cho phải.Theo ý kiến của cô, Phùng gia chính là một cái hố lửa, lúc ấy căn bản không nên nhảy vào."Ai." Từ Mai thở dài: "Tôi cũng biết đó là một cái hố lửa, nhưng trước kia, chỉ vì những uất nghẹn của mấy năm trước nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Ai biết thời gian trôi qua sẽ là như thế này."Dù gì cô lúc ấy cũng chưa từng lập gia đình, không biết những tháng ngày bị giày vò sẽ khó qua như vậy.Cô không phải rơi vào hố lửa và chết cháy, mà ngọn lửa này ngày ngày vẫn đốt cháy cô, nướng nhừ cô, sống không bằng chết."Vậy sau này, cô định làm như thế nào?" Diệp Thư hỏi."Tôi muốn ly hôn." Từ Mai lập tức nói.Cô ấy bây giờ không còn cảm thấy xấu hổ vì chuyện ly hôn nữa, cô cảm thấy được tự mình sinh sống, quả thực là thiên đường rồi.Về phần ánh mắt của người ngoài, chết qua một lần mới biết được, chuyện đó không là cái gì cả."Ly hôn cũng rất tốt, một chút cũng không đáng sợ, tôi cũng ly hôn rồi." Diệp Thư nói ra.Từ Mai sững sờ, điều này cô thật sự không biết.Diệp Thư không nghe ngóng tình hình của cô, kỳ thật cô cũng không nghe ngóng Diệp Thư Hoa Chiêu sống thế nào, mỗi người đều có cuộc sống của mình."Một người ăn no, cả nhà không đói bụng, không cần hầu hạ người này, không cần hầu hạ người kia, không cần nhìn sắc mặt của bất luận kẻ nào. Có tiền muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua gì thì mua cái đó, muốn đi đâu thì đi, thật là những ngày tháng tốt lành!" Diệp Thư cười nói.Từ Mai cũng cười: "Đúng! Đó mới là ngày tốt lành!" Chỉ là nụ cười rất nhanh đã biến mất, trong tay cô không có tiền.Trước kia ở nhà mẹ đẻ, cô cảm thấy mình thua thiệt nhà mẹ đẻ, để cho bọn hắn cùng bị mất mặt, ngược lại coi như là cam tâm tình nguyện đem tiền lương giao lên một lượt.Về sau đến Phùng gia, cô không muốn nộp lên tiền lương, cũng xác thực không giao, nhưng là bà Phùng người ta sẽ chính mình cầm ah, gia tộc lớn như vậy, dù có giấu ở đâu cũng sẽ bị phát hiện.Về sau cô không giấu tiền ở Phùng gia nữa, giấu ở đơn vị, mẹ Phùng liền trực tiếp đi đơn vị cô cùng lãnh đạo chào hỏi, lĩnh tiền lương của cô. Cô đã chống lại vài lần nhưng đều không được, lại náo loạn, công tác cũng sẽ không bảo vệ được, cô chỉ có thể tạm thời nhịn.Kết quả là nhẫn thành cái dạng này."Ly hôn rồi bà ta tự nhiên sẽ không thể lại lấy tiền lương của cô rồi." Diệp Thư nói ra: "Hơn nữa cho dù công tác khó giữ được cũng không sao, đến lúc đó tôi an bài cho cô một cái công tác, tuy khả năng không tốt bằng, nhưng là khẳng định cho cô một công tác là được."Diệp Thư thấy cô ấy thật sự đáng thương, hơn nữa cũng đã thông suốt, rất hợp khẩu vị cô, liền không nhịn được muốn giúp.Từ Mai do dự một chút cũng không có cự tuyệt: "Vậy thì cám ơn cô rồi, nếu như ngày nào đó tôi thực sự bị đuổi việc, nhất định sẽ tới tìm cô, đến lúc đó cô cũng đừng không nhận nợ ah."Nói xong cô liền nở nụ cười, không nghĩ tới cuối cùng người trợ giúp cô lại là người Diệp gia.Diệp Thư cũng là nhanh mồm nhanh miệng đấy, nghĩ đến cái gì đó liền nói: "Cô đừng oán trách chúng tôi lúc ấy giúp cô gả cho Phùng Long là tốt rồi.""Thế thì không đúng rồi." Từ Mai nói ra: "Ngay lúc đó đã biết kết quả thế nhưng vẫn tự chính mình cầu đến đấy, các người không giúp tôi, tôi ngược lại sẽ oán hận các người. Kết quả ngày hôm nay, là do một nhà Phùng gia, cũng không liên quan đến ai.”Diệp Thư thấy cô ấy nói chuyện rất chân thành, càng nhìn càng thuận mắt rồi.Đến lúc đó cô khẳng định tận lực tìm cho cô ấy một công tác tốt.Ra khỏi phòng bệnh, Diệp Thư liền đi tìm Diệp Phương, nghe ngóng bệnh tình của Từ Mai.Mặc dù đó là chuyện riêng tư của bệnh nhân, không thể nói ra, nhưng là khục khục, Diệp Phương vẫn nói cho Diệp Thư, Từ Mai phải cắt bỏ tử cung rồi, lần này thiếu chút nữa đã chết.Phùng gia thực sự không phải thứ gì tốt.Diệp Thư trở về phòng bệnh liền nói cho Hoa Chiêu chuyện của Từ Mai."Trách không được chị đi lâu như vậy." Hoa Chiêu có chút thổn thức nói.Cô cũng không nghĩ tới thời gian qua Từ Mai gặp chuyện như vậy, Phùng gia tuy cũng là vũng hố, nhưng Hạ Song Song trước kia trôi qua cũng không tệ, không có gì xấu xa bị đồn đãi ra ngoài, cô không nghĩ tới Từ Mai lại ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa bồi vào."Nếu giúp được hãy giúp đỡ một chút a." Hoa Chiêu nói ra."Hạ Lan Lan trở về rồi hả?" Diệp Thâm nhưng lại hỏi.Diệp Danh vừa vặn đẩy cửa tiến vào: "Ồ? Mọi người cũng biết rồi hả? Cô ta hôm trước mới trở về đấy, ngày hôm qua anh quên nói với mọi người rồi."Nói xong anh liền đi rửa tay, sau đó cởi áo khoác bên ngoài, dùng thân thể ấm áp ôm lấy bé gái mà Diệp Thâm đang không ôm.Tại sao anh vẫn cảm thấy đứa bé này lớn lên cũng giống anh? Càng nhìn càng giống.Đáng tiếc tiểu bảo bảo này ngày hôm qua cũng mở mắt rồi, người đầu tiên trông thấy chính là Hoa Chiêu."Nghe nói cô ta lần này chỉ là trở về thăm người thân, ngày mai sẽ đi, không cần để ý cô ta." Diệp Danh nói ra.Lần này Hạ Kiến Ninh bỏ hết cả tiền vốn, quyết tâm chiến thắng, cho nên đến Diệp gia cũng không phát hiện quyết định điều chuyển công tác của Hạ Lan Lan.Nghe anh nói như vậy, lông mày Diệp Thâm nới lỏng. Hạ Lan Lan tuyệt đối không thể lưu lại ở thủ đô đấy, anh lo lắng."Anh cả, tên bọn trẻ mọi người thương lượng xong chưa?" Hoa Chiêu hỏi."Có mấy cái, em cùng Diệp Thâm mỗi người chọn một cái." Diệp Danh ra hiệu Diệp Thư từ trong túi áo của anh lấy ra một tờ giấy, trên đó viết mấy cái tên cả nhà bọn họ nghĩ ra.Tên là bọn hắn muốn đấy, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở cha mẹ bọn nhỏ. Bất quá vậy cũng là cả nhà đều tham dự, mỗi người đều thật cao hứng.Hoa Chiêu cúi đầu nhìn, cái thứ nhất đã làm cho khóe miệng cô co giật.



Bạn cần đăng nhập để bình luận