Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 755 - Mỗi Câu Đều Đau Lòng.



Chương 755 - Mỗi Câu Đều Đau Lòng.



Chương 755: Mỗi Câu Đều Đau Lòng.Nhân viên công tác hờ hững lạnh lẽo mà nhìn Hoa Chiêu, cuối cùng nể mặt thì thấy cô rất đẹp nên nói ra: "Tôi không biết."Hoa Chiêu nổi giận: "Đây là công việc của các người! Anh không biết thì ai biết?"Nhân viên công tác lại không tức giận: "Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến lấy hàng, chúng tôi chỉ có mười mấy người quản việc này, cái kiện hàng kia của cô không phải qua tay tôi đấy, tôi đương nhiên không biết.""Vậy nó đã qua tay ai?" Hoa Chiêu hỏi."Không biết.""Anh. . ." Hoa Chiêu còn muốn nói nữa, cấp dưới của Diệp Danh đã ngăn cản cô."Nói với hắn cũng vô dụng, đứng trước Diêm Vương thì dễ, nhưng những con quỷ nhỏ hơn thì rất khó đối phó, chúng ta trực tiếp đi tìm lãnh đạo của hắn." Cấp dưới chỉ chỉ nhân viên công tác: "Tôi nhớ kỹ anh rồi."Nhân viên công tác trẻ tuổi này cuối cùng cũng có chút sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu trừng mắt liếc nhìn Hoa Chiêu cùng người đàn ông này, hầm hừ mà thẳng bước đi.Bất quá hắn cũng không thật sự sợ, những kẻ chỉ biết nói lời doạ nạt hắn đã thấy rất nhiều, hơn nữa hắn có thể tới chỗ này công tác, cũng là người có bối cảnh đấy.Mà đối phương, đã có thể bị người ta cướp đồ, vậy chứng minh thực lực không lớn.Hoa Chiêu cũng biết bây giờ ở đây nói qua nói lại cũng vô ích, cô cũng không đi tìm lãnh đạo gì, cô trở về tìm Diệp Danh.Diệp Danh nghe xong sững sờ hỏi: “Em nhập về thứ gì mà có thể khiến cho người ta ghen tị như vậy?”Nói chung, muốn cướp đồ theo con đường “bình thường”, đầu tiên sẽ bới móc lỗi của người gửi hàng, cái này không được, cái kia không được, thiếu thủ tục này nọ, đồ buôn lậu đáng nghi gì đấy, sau đó “quang minh chính đại” mà lấy đi hàng hoá từ trong tay người đó.Giống như Hoa Chiêu, trực tiếp lặng yên không một tiếng động trộm đi là vô cùng hiếm thấy.“Nhập khẩu ba loại máy móc, một loại dùng để đóng hộp, một loại dùng cho xúc xích giăm bông, và một số máy đóng gói chân không.” Hoa Chiêu nói.Diệp Danh đã hiểu, đều là hàng bán chạy, đặc biệt là máy móc chế tác lạp xưởng hun khói, trong nước trước mắt chỉ có một đầu dây chuyền sản xuất, hơn nữa cũng là nhập khẩu đấy, loại này máy móc vẫn không thể tự chủ nghiên cứu phát minh.Về phần máy đóng gói hút chân không, cái tên rất cao cấp, anh chưa từng nghe qua.Có cả máy đóng hộp, trong nước cũng có nhưng đều là máy cũ từ lâu lắm rồi, 10 năm rồi đã không nhập gì cả.Tưởng tượng đã biết mấy thứ Hoa Chiêu mua khẳng định rất tân tiến."Anh đi thăm dò một chút, em hãy chờ điện thoại." Diệp Danh nói ra."Được rồi." Giao cho anh cả, Hoa Chiêu cũng không nóng nảy nữa.Động tác của Diệp Danh rất nhanh, cô vừa lái xe về đến nhà chưa được vài phút, Diệp Danh đã gọi điện thoại tới rồi."Em đoán là ai?" Anh hỏi."Anh đã hỏi như vậy rồi, nhất định là người quen mà em biết. . . Đỗ Hãn Lương?" Hoa Chiêu nói ra.Người cô biết mà lại quen thuộc, còn có lá gan cùng người Diệp gia đối nghịch, cô chỉ có thể nghĩ đến Đỗ Hãn Lương."Haizz." Diệp Danh vô thanh vô tức thở dài, lập tức bật cười: “Đúng vậy, em đoán đúng, là hắn.”"Hắn không sợ sao?" Hoa Chiêu hỏi.Tuy Đỗ gia có năng lực cùng Diệp gia cứng đối cứng, nhưng cách hợp lý nhất đối với một gia tộc như bọn họ, chính là nước sông không phạm nước giếng, không nên khiêu khích ai, nếu không kết quả chắc chắn sẽ không phải là rất tốt."Vì mấy cái máy móc như vậy ư? Hắn nghèo đến điên rồi?" Hoa Chiêu lại hỏi.Ánh mắt Diệp Danh trầm xuống, thấp giọng nói: "Đỗ Hãn Lương người này, em không hiểu. . . Em cũng không cần phải hiểu, em cứ coi như hắn làm một bệnh nhân tâm thần là tốt rồi, hắn lần này chính là tâm huyết dâng trào, muốn tìm cách làm phiền em."Hoa Chiêu nhíu mày, cô nghe ra hình như Diệp Danh có ý khác? Bất quá cô cũng không nghĩ sâu."Vậy làm sao bây giờ? Hắn đã cố ý tìm em bới móc, nếu anh đi đòi, hắn cũng sẽ không dễ dàng trả lại đấy."Diệp Danh còn chưa nói xong, Hoa Chiêu chỉ nghe thấy bên kia rối loạn một chút, có người tiến đến gọi anh, nói anh lập tức đi họp, có việc gấp."Em hãy chờ anh gọi điện thoại lại." Diệp Danh nói xong cũng vội vàng cúp điện thoại.Kết quả đến trưa Hoa Chiêu cũng không đợi được điện thoại của anh cả, ngược lại đợi được tin tức Miêu Lan Chi mang đến, nói anh đã về nhà thu thập mấy bộ quần áo rồi đi ngay, chuyện của cô chờ anh đi công tác trở về lại nói sau.Ngắn thì nửa tháng, lâu là một tháng.Đỗ Hãn Lương bên kia, anh định tự mình xử lý.Hoa Chiêu nhìn chính mình trong gương, 22 tuổi, trẻ trung xinh đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đều rất chói mắt. Cũng không còn là một cô gái nhỏ nữa.Không thể mọi chuyện đều trốn ở sau lưng Diệp gia, chờ người ta giúp cô giải quyết tất cả mọi phiền toái.Hơn nữa cô căn bản cũng không phải là một cô gái nhỏ!Đến lúc để phát triển thế lực của mình rồi.Chuyện này cô định tự mình giải quyết.Đương nhiên lúc có thể mượn lực của Diệp gia cô nhất định sẽ mượn, không mượn mới là người ngu.Bất quá về sau không thể bất cứ chuyện gì đều muốn Diệp Danh ra mặt.Cô hi vọng sẽ có một ngày, cô đi ra ngoài, người khác sẽ không chỉ thấy cô là con dâu của Diệp gia.Không gây sự với cô, cũng không phải vì cô là con dâu nhà họ Diệp.Mà là vì, cô không dễ chọc.Hoa Chiêu cũng không nói gì với Miêu Lan Chi, nhưng sáng sớm ngày hôm cô đã đi ra ngoài, lái xe ngang qua đầu hẻm nhà Đỗ Hãn Lương.Phố nhỏ này vị trí cũng không tệ, nhưng cũng là ngư long hỗn tạp, có những căn nhà riêng cho một đại gia đình, cũng có đại tạp viện.Hơn nữa rất trùng hợp, ở đây chỉ có Đỗ Hãn Lương có ô tô.Hoa Chiêu ngăn ở đầu hẻm, xe đạp vẫn đi qua được, ô tô thì không được.Đỗ Hãn Lương lái xe đi ra, trông thấy có người chắn đường, lập tức điên cuồng ấn còi.Hoa Chiêu đem cửa sổ xe hạ xuống ra, tiếng còi liền im bặt.Đỗ Hãn Lương kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn cô, không nghĩ tới cô nhanh như vậy đã đến thăm rồi!Hơn nữa có vẻ như chỉ có một mình!Không uổng công hắn tốn bao nhiêu công sức đem Diệp Danh điều đi!"Đã lâu không gặp ah, trở về lúc nào vậy? Cũng không nói với tôi một tiếng, tôi bày tiệc đón gió tẩy trần cho cô."Đỗ Hãn Lương xuống xe, đi đến bên cạnh ghế điều khiển của Hoa Chiêu cười chào hỏi, giọng điệu rất thân quen giống như hai người là bạn tốt."Thật sự là chưa từng thấy qua ai có da mặt dày như anh." Hoa Chiêu thuận miệng nói, không chút khách khí nào.Đỗ Hãn Lương chỉ nhướn lông mày, cũng không tức giận.Hoa Chiêu lại vượt qua hắn, nhìn về phía người trong xe, Văn Tịnh, còn có một đứa bé trai trong ngực cô ta.Xem bộ dáng cùng tuổi tác, hẳn là con của cô ta."Đã lâu không gặp ah đồng chí Văn." Hoa Chiêu cười nói: "Thật là một đứa nhỏ đáng yêu ah, thật xinh đẹp, lớn lên rất giống cô, chúc mừng cô ah, nhiều năm như vậy rốt cuộc đã đạt được ước muốn, đã có con trai rồi."Văn Tịnh nhìn cô, biều cảm trên mặt cương cứng giống như một pho tượng, không chút sứt mẻ, trong mắt lại chứa đầy lửa giận muốn phun ra.Thật sự là một đề tài nhắc tới lại khiến người ta tức giận!Cô ta đã có con trai rồi, nhưng là đạt được ước muốn sao?Năm đó cô ta hi vọng mình có thể sinh con cho Diệp Danh! Kết quả. . . .Hai năm qua cô ta không có việc gì cũng ngồi cân nhắc lại, sao chính mình 10 năm không thể mang thai, vừa ly hôn lại có thai?Diệp Danh không được? Cô ta không tin.Diệp Danh sẽ không mua chuộc được nhiều bác sĩ như vậy chỉ vì che dấu chính mình vô sinh, hơn nữa hắn căn bản không phải là không được.Vậy chính là, bệnh của cô ta đột nhiên khỏi rồi.Cô ta nghĩ tới Hoa Chiêu đã điều phối rượu thuốc cho cô ta, thực sự có tác dụng, bệnh mà bệnh viện trị không hết, vài ngày thì khỏi rồi.Có lẽ bệnh vô sinh của cô ta cũng được chữa khỏi lúc đó.Hoa Chiêu khẳng định biết rõ điểm này, nhưng cô ta không đề cập tới để nhắc nhở cô ta, không nói cho cô ta.Hoa Chiêu là cố ý đấy! Muốn cô ta tiếp tục bị dày vò, lại để cho cô ta cùng Diệp Danh náo loạn đến mâu thuẫn, ly hôn, lại để cho cô ta cùng người khác sinh con!Cô ta nhìn Hoa Chiêu đầy hận thù.Hoa Chiêu cười đến rất vui vẻ, sáng sớm cô đã đến đây, chính là muốn chọc giận người ta đấy. Văn Tịnh càng tức giận, cô lại càng vui vẻ.Cô còn chưa xong đâu, Hoa Chiêu nhìn Văn Tịnh, quan tâm mà hỏi thăm: "Hai năm không thấy, cô sống thế nào rồi? Cha mẹ chồng đối với cô có tốt? Đỗ Hãn Lương đối với cô có tốt không? Cha mẹ anh em cô còn thường xuyên đến nhà cô ăn cơm sao?"Quả thực đều là những câu làm nhói tim.



Bạn cần đăng nhập để bình luận