Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1550 - Yêu cầu



Chương 1550 - Yêu cầu



Chương 1550: Yêu cầuHoa Chiêu cười cười: "Đương nhiên là không."Đương nhiên ông cụ Chu không nỡ hành chết con của mình, khi người ta già rồi, thường thích mơ mơ hồ hồ mà bỏ qua.Nhưng Chu Văn Hiên không thể nào nuốt trôi chuyện này.Ngoại trừ cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng khi bị mưu sát, anh ta còn có cảm giác nhục nhã khi bị lừa gạt.Những năm qua, anh ta kính trọng người chú hai này như ba, thậm chí còn thân với ông ta hơn cả với ba ruột.Kết quả, mọi thứ đều là giả dối!Anh ta giống hệt như kẻ ngốc bị người ta xoay quanh đùa bỡn.Không biết đối phương đã cười nhạo sau lưng anh ta bao nhiêu lần!"Em đã đưa một vài chứng cứ giao cho Chu Văn Hiên, anh ta sẽ không bỏ qua cho Chu Chí Đạt." Hoa Chiêu nói.Cô cũng không thích nhìn Chu Chí Đạt cứ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy.Dù ông ta không đội nồi lên đầu cô, nhưng cũng khiến cô bị dính tiếng xấu lây!Muốn tránh sang một bên đắc ý à, không có cửa nhé."Em đã tìm được chứng cứ rồi? Loại chuyện này mà ông ta lại còn để lại chứng cứ à?" Diệp Thư hiếu kỳ hỏi"Không có. Là chứng cứ em tự tạo ra." Hoa Chiêu thuận miệng nói.Diệp Thư...Mấy tên cướp đều chết hết, không có chứng cứ gì, giờ lại xuất hiện một tên "đàn em" của bọn bắt cóc, toàn bộ quá trình biết đại ca đang làm gì, nhưng không tham dự vào.Hắn ta vẫn chưa yên tâm còn lén chụp hình.Sau đó hắn ta đi tìm Chu Chí Đạt đối chất, dụ dỗ Chu Chí Đạt thừa nhận đã thuê người khác giết người.Đương nhiên có quay lại video toàn bộ quá trình.Còn có người lái xe hàng kia, hắn ta thừa nhận là mình bị mua chuộc, cố ý gây ra tai nạn giao thông.Những chứng cứ này đủ để tống cổ Chu Chí Đạt vào tù.Hai ngày sau, Chu Chí Đạt bị bắt.Tuy ông cụ Chu đau lòng, nhưng cũng không có cách nào.Ông cụ càng thương cháu trai mình hơn, mắt nhắm mắt mở, mặc kệ chuyện này.Bởi vì việc này, ông cụ cũng hoàn toàn mất hết tinh thần, chuyện trong nhà cũng mặc kệ, bắt đầu tiến vào trạng thái dưỡng lão.Mà anh cả Chu Chí Phát vốn không quan tâm đến chuyện kinh doanh, sau khi bị tai nạn xe cộ giờ đang dưỡng thương, càng không cần nhắc tới.Bây giờ Chu Ký giao hết việc cho Chu Văn Hiên.Anh ta tự mình tới ký kết hợp đồng với Hoa Chiêu, cho Hoa Chiêu sáu mươi mốt phần trăm cổ phần của Chu Ký.Thật ra Hoa Chiêu cũng không muốn lấy nhiều như vậy... Nhưng đối phương đã cho, cô sẽ không trả lại.Mặc dù nhà họ Chu chỉ còn nắm hơn ba mươi phần trăm cổ phần, nhưng sau này cô có thể để cho bọn họ kiếm được nhiều hơn bây giờ."Mấy người đến Trung Quốc mở cửa hàng đi." Hoa Chiêu nói.Mở tiệm vàng bán đồ trang sức chắc chắn là một công việc kinh doanh tốt.Lợi nhuận một chỉ vàng từ khoảng mười đến sáu mươi nhân dân tệ.Bỏ qua cửa hàng, chỉ tính chi phí thuê nhân công các loại cũng phải tốn ít nhất mười nhân dân tệ.Đương nhiên đây là lợi nhuận của mấy chục năm sau.Nhưng Hoa Chiêu có lòng tin, lợi nhuận của cửa hàng vàng nhà cô chắc chắn là không người nào sánh bằng được.Bởi vì cô biết xu thế giá vàng trong tương lai mấy chục năm sau.Mặc dù không nhớ rõ mỗi một năm nhiều hay ít tiền, nhưng cô nhớ kĩ điểm mấu chốt, năm nào sụt giảm, năm nào tăng vọt.Cho nên về chi phí nguyên vật liệu cô chắc chắn có thể quản lý được tốt hơn so với người khác, lợi nhuận cũng gấp mấy lần người khác."Trước đó đúng là tôi có ý nghĩ này..." Chu Văn Hiên nói.Nếu không thì cũng sẽ không bị một tên mở cửa hàng châu báu giả người bản địa lừa gạt.Hiện tại mặc dù Trung Quốc đã mở cửa được mười năm, nhưng thị trường đồ trang sức cũng chỉ mới mở được mấy năm, do thủ tục phê duyệt rất nghiêm ngặt, Trung Quốc lớn như vậy nhưng cũng không có mấy tiệm vàng.Đây là thị trường khổng lồ cỡ nào chứ...Chu Văn Hiên tưởng tượng, tâm trạng phiền muộn mấy ngày nay đều biến mất không còn sót lại chút nào!"Mấy thủ tục gì đấy, cô chắc chắn không có vấn đề gì chứ?" Chu Văn Hiên hỏi."Đương nhiên." Hoa Chiêu chắc chắn.Vậy thì…"Anh phụ trách ra người kinh doanh, tôi phụ trách tìm cửa hàng, trang trí, còn có cung ứng vật liệu cho cửa hàng ở đây." Hoa Chiêu nói.Sau này Bằng Thành sẽ là thị trường trung tâm vô cùng phát triển của Trung Quốc, đã bắt đầu phát triển từ những năm tám mươi.Tiệm vàng đầu tiên được mở ở đây.Sau này sẽ càng ngày càng nhiều.Mỗi một tiệm vàng cũng không phải đều tự thiết kế gia công mà là nhập hàng từ bên ngoài.Có những thương nghiệp chuyên môn cung ứng đồ trang sức vàng riêng. Mặc dù bây giờ không nhiều nhưng cũng đã có.Hoa Chiêu định trực tiếp kiếm hàng.Về phần thiết kế cái gì, người thời này không cần thiết kế gì, chỉ cần mỗi vàng.Thực sự nhìn không thuận mắt, phải tự mình ra tay thiết kế mấy mẫu mới được. Cô không đủ khả năng thiết kế, nhưng thắng ở kiến thức rộng rãi.Hoa Chiêu và Chu Văn Hiên bận rộn suốt hai ngày, địa điểm cửa hàng cũng đã quyết định xong, bắt đầu tu sửa.Chu Văn Hiên tràn đầy ý chí đấu đến Hồng Kông tuyển người quản lý.…"Bây giờ có thể về nhà được chưa?" Diệp Thư hỏi.Cô ấy không thể đợi được nữa."Chắc là không có chuyện gì đâu." Hoa Chiêu nói: "Chờ em hỏi mẹ em một chút, xem thử bà ấy có về cùng không.""Cùng đi đi."Đến chạng vạng tối, hai người tới nơi bán hàng tìm Trương Quế Lan.Từ xa xa, đã nhìn thấy sạp hàng bên đó rất náo nhiệt.Một người phụ nữ lôi kéo Trương Quế Lan vừa khóc vừa gào, Trương Quế Lan có vẻ rất không thoải mái, nhưng không đẩy cô ta ra.Hai bảo vệ đứng bên cạnh cũng không có ý muốn kéo người này ra.Ánh mắt Diệp Thư không vui, lập tức hỏi: "Đây là ai vậy? Chuyện gì đây?"Hoa Chiêu thở dài, cô cảm thấy lại gặp phiền phức rồi."Là Diệp Đan." Cô nói."A? Diệp Đan?" Diệp Thư kinh ngạc nói: "Đúng là không nhận ra."Dáng người Diệp Đan năm bốn mươi tuổi cũng không còn giống nhiều năm về trước, có chút mập mạp, hiện tại lại xoã tung mái tóc quăn, nhìn từ xa xa không nhận ra được."Cô ta đang làm cái gì vậy? Tự nhiên nổi điên đi tìm dì Lan làm gì?" Diệp Thư nói xong bỏ lại Hoa Chiêu chạy tới bên đó.Kéo tay cái tay đang nắm chặt lấy tay Trương Quế Lan không bỏ ra.Diệp Đan ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Diệp Thư, lập tức nhào tới chuyển sang bám lấy cô ấy."Tiểu Thư, mau cứu Điền Tín đi! Cô mau cứu anh ấy!" Diệp Đan khóc ròng nói."Điền Tín? Là ai?" Diệp Thư không hiểu hỏi lại.Diệp Đan dừng một chút nói: "Điền Tín, chính là, chính là người đàn ông ngày đó mọi người gặp đó, hơi mập, bụng hơi béo, cái kia… Tóc hơi ít.""À!" Diệp Thư hỏi: "Ông ta là gì của cô?""Anh ấy, anh ấy là cha của con tôi." Diệp Đan lén nhìn lướt qua đứa bé đang đứng trong đám người đang lôi kéo con riêng Điền Lỗi nhỏ giọng nói.Lúc gả cho Điền Tín, cô ta chỉ nói trước đây mình từng kết hôn, nhưng không nói mình đã có con.Diệp Thư nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi với cô không quen biết, càng không quen Điền Tín gì đó, không cứu được ông ta."Diệp Đan lập tức nổi giận, lông mày nhướng lên, nhưng mà rất nhanh cô ta đã nhịn xuống, dù sao cô ta cũng không còn là cô cả kiêu ngạo của nhà họ Diệp năm xưa nữa.Lúc này tức giận với Diệp Thư chỉ khiến cho mọi chuyện tệ hơn.Cô ấy vừa dứt lời, đầu gối cô ta đã mềm nhũn, quỳ xuống.Diệp Thư lập tức nhíu mày muốn né tránh, Diệp Đan lại gắt gao lôi kéo cô ấy không buông."Tiểu Thư, tôi van xin cô, nể tình tình cảm bao nhiêu năm qua, cô mau cứu tôi, tôi bị người khác lừa! Bị lừa hết tiền rồi! Nếu bị người ta lừa gạt, cả đời này tôi thật sự không có cách nào xoay người!" Diệp Đan khóc lóc vô cùng thương tâm.Diệp Thư cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt phức tạp.Mấy người chị em trong nhà với nhau, Diệp Đan là người sắc sảo nhất, mạnh mẽ nhất và cũng kiêu ngạo nhất, nếu không thì sau đó cũng sẽ không bởi vì chênh lệch quá lớn, trong lòng bất an mà phạm phải sai lầm.Người kiêu ngạo như vậy mà giờ lại quỳ xuống trước mặt mình, cô ấy chưa từng nghĩ tới loại tình huống này.Diệp Thư nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận