Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 837 - Bà Có Phải Là Đồ Ngốc Không.



Chương 837 - Bà Có Phải Là Đồ Ngốc Không.



Chương 837: Bà Có Phải Là Đồ Ngốc Không.Diệp Danh nhanh chóng đem bàn tay chưa băng bó kỹ rút về ra, mở cửa xuống xe.Nhưng mà Chu Lệ Hoa cũng không vọt tới trước mặt anh, nửa đường đã bị Lưu Nguyệt Quế mang theo các con ngăn lại."Thả tôi ra! Xem tôi có đánh chết cô ta không!" Chu Lệ Hoa hét lên rất lớn tiếng, nơi này là nhà của bà ta, con trai con gái bà ta đều ở đây, lúc này bà ta có người giúp đỡ."Còn đứng ngây ra đó làm gì! Em gái của các con cũng đã bị người ta đánh như vậy! Các con còn không đánh trở về đi!" Chu Lệ Hoa hét lên với Diệp Thần cùng Diệp Hưng."Thím. . ." Diệp Đào mở miệng muốn gọi thím ba, lại nhanh chóng dừng lại."Chu. . ." Gọi thẳng tên đến cùng cũng có chút không thích hợp.Được rồi, vậy thì không gọi tên nữa."Bà chỉ thấy Diệp Lị bị đánh, nhưng cô ta vì sao lại bị đánh bà không biết sao? Còn không biết xấu hổ mà kêu gào. . ."Diệp An kéo hắn thoáng một cái: "Nói với bà ta những chuyện này làm gì, bà ta cũng nghe không hiểu."Phàm là người hiểu chút đạo lý, bà ta cũng không đi đến một bước này ngày hôm nay."Thả tôi ra! Các người cũng giúp đỡ cô ta bắt nạt tôi!" Chu Lệ Hoa đánh Lưu Nguyệt Quế đang kéo bà ta.Lưu Nguyệt Quế hét lên: "Tôi đây là vì muốn tốt cho bà!"Buông bà ta ra, thực sự làm Hoa Chiêu rụng một sợi tóc, Miêu Lan Chi sẽ cào chết Chu Lệ Hoa.Miêu Lan Chi đánh thì đánh, bà ấy nhiều lắm là xé quần áo xé tóc.Diệp Mậu, lão gia tử chỗ đó, sẽ không làm gì bà ta ư?Gây khó dễ!"Bà là một kẻ ngốc!" Lưu Nguyệt Quế nhịn không được lại nói.Sao bà ta đến bây giờ vẫn không nhận thức được sự thật? Vẫn còn muốn tìm Hoa Chiêu gây phiền toái? Cần phải đem mình vào đường chết mới bỏ qua sao?Chu Lệ Hoa không phải kẻ ngu, bà ta là kẻ điên.Kể từ lần đầu tiên té ngã trên người Hoa Chiêu, bà ta giống như lọt vào ma chướng, nhất định phải đòi trở về.Nhưng làm thế nào cũng không thể đòi trở lại được.Một lần lại một lần đấy, bà ta cũng không quan tâm nữa rồi."Lần này cô ta không có lý! Cô ta lông tóc không tổn hao gì, con của tôi lại sắp không được, tôi sẽ không để yên cho cô ta! Tôi muốn tìm lão gia tử phân xử!" Trong mắt Chu Lệ Hoa tràn đầy ánh sáng, lúc này bà ta rốt cuộc cũng chiếm lý rồi hả?"Nói mò, Diệp Lị sắp không được chỗ nào!" Diệp Thượng mở miệng.Chút tổn thương kia của Diệp Lị, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng người đứng ngoài như bọn họ cũng có thể nhìn ra, chỉ là tổn thương da thịt, chăm sóc một chút thì tốt rồi.Thực tế còn có Diệp Danh bị thương nặng, cũng không biết có tổn thương đến gân cốt không.Nếu Diệp Danh bị thương, lão gia tử sẽ không quan tâm Diệp Lị thế nào, nhưng nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên Diệp Thành cùng Chu Lệ Hoa.Đều là do bọn hắn không có dạy dỗ con gái cho tốt.Diệp Thượng quay đầu nói với Diệp Danh: "Các cháu đi trước đi, nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra tay!"Hoa Chiêu lại đột nhiên mở cửa.Diệp Danh lập tức quay đầu lại, thò tay giữ cửa xe: "Em đừng xuống."Tuy nhiều người như vậy, Chu Lệ Hoa khẳng định không tạo ra sóng gió gì ra, nhưng vẫn nên coi chừng thì tốt hơn.Anh cho tới bây giờ đều không xem Diệp Lị là mối đe doạ, nhưng cô ta vừa mới thiếu chút nữa làm Hoa Chiêu bị thương.Nguy hiểm ở khắp mọi nơi."Không có việc gì, em nói vài lời liền đi, không đánh nhau." Hoa Chiêu nói xong đẩy cửa.Diệp Danh lần đầu tiên tự mình cảm nhận được sức mạnh của Hoa Chiêu.Anh cảm giác mình đã dùng hết sức mạnh toàn thân rồi, nhưng lại như đang đẩy một đầu xe lửa vậy, chẳng những không hề có tác dụng, ngược lại còn bị xe lửa đẩy đi.Hoa Chiêu thoải mái mà mở cửa, xuống xe, đi đến trước mặt Chu Lệ Hoa.Lưu Nguyệt Quế cùng Diệp Anh lập tức gắt gao bắt lấy Chu Lệ Hoa, Diệp Đan cũng đi tới hỗ trợ.Diệp Hưng đem Diệp Lị để ở một bên, cùng Diệp Thần lao đến.Diệp An Diệp Đào lập tức đứng ở trước mặt hai người.Diệp Hưng Diệp Thần sững sờ.Bốn anh em, bốn mắt nhìn nhau, không chút nào nhượng bộ."Chu. . . bác gái, bác là tới gọi các con đi cùng mình hay sao?" Hoa Chiêu mở miệng.Lời này làm cho tất cả mọi người sững sờ, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này.Chu Lệ Hoa cũng sửng sốt vài giây, trừng mắt nói với Hoa Chiêu: "Mắc mớ gì tới cô!"Hoa Chiêu bật cười: "Chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở bà một chút, bọn hắn đều lớn như vậy rồi, bà phải hỏi ý kiến bọn hắn xem, có nguyện ý đi theo bà hay không."Chu Lệ Hoa sững sờ hét lên: "Tôi là mẹ bọn hắn! Từ nhỏ đã chăm sóc, nuôi lớn hắn! Cho bọn hắn ăn cơm cho bọn hắn mặc quần áo! Diệp Thành không giúp đỡ chút nào, bọn hắn rất thân thiết với tôi! Còn không muốn cùng đi với tôi?""Nhưng bọn hắn đã không phải là mấy đứa trẻ con rồi." Hoa Chiêu đột nhiên hỏi Diệp Giai vẫn đang đứng ở cửa: "Cô nguyện ý đi cùng với mẹ mình sao?"Diệp Giai hận chết Hoa Chiêu rồi, hỏi cô ta làm gì? Tại sao phải hỏi cô ta! Sao không hỏi ba người kia!Cô ta chỉ trừng mắt nhìn Hoa Chiêu, cả buổi không lên tiếng.Đi theo cha, cô ta vẫn là con gái Diệp gia, mặc dù không thi đậu đại học tương lai cũng có một công tác tốt, còn có thể tìm được nhà chồng tốt.Đi theo mẹ?Nói không có cái gì khoa trương, cha sẽ vẫn quan tâm cô ta đấy, nhưng nhất định sẽ giảm bớt đi nhiều!Đặc biệt ở trong mắt người ngoài, đi theo mẹ. . . Cấp bậc của nhà chồng cũng phải hạ xuống vài cấp!Cô ta im lặng chính là đáp án rồi.Chu Lệ Hoa ngẩn người, quay đầu nhìn mấy đứa con khác.Hoa Chiêu lại hỏi Diệp Lị: "Cô nguyện ý đi cùng mẹ sao?"Diệp Lị thầm khen chính mình phản ứng nhanh, trước lúc Hoa Chiêu nhìn qua cô ta liền nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh rồi!“Cô ta ngất thật hay giả, mọi người cũng nhìn ra được a? Tôi cũng không vạch trần cô ta." Hoa Chiêu lại quay đầu nhìn về phía Diệp Hưng.Diệp Hưng cười nhạt một chút: "Tôi nguyện ý. . .""Anh không thể!" Khâu Mai đột nhiên nói ra, nói xong liền đi qua, đem đứa bé trong tay nhét vào trên tay hắn.“Một tháng sữa bột của tiểu Bảo đã hơn 10 đồng, thằng bé còn phải đi học piano, còn phải học vẽ tranh, một tháng lại cần hơn mười đồng, hắn còn chưa mua đàn Piano, cái này phải trên mấy vạn!"Hoa Chiêu không nghĩ tới, lúc này mới năm 81, đã có người bắt đầu chăn gà như vậy rồi.Được rồi, chuyện này từ xưa đã có, hoặc là gọi "Mong con hơn người" đây này.Khâu Mai tiếp tục lẩm bẩm, thanh âm không lớn không nhỏ: "Anh một tháng có chừng một trăm đồng tiền lương, còn chưa đủ cho chính anh đi ra ngoài xã giao đấy! Đã bao lâu anh chưa đưa tiền cho tôi rồi? Tiền sinh hoạt của tôi và tiểu Bảo đều là cha ra đấy!"Anh một người đàn ông, vợ con cũng nuôi không nổi, quay đầu muốn đi nuôi mẹ ruột? Được a, anh cứ nuôi ah, nhưng con trai không phải là con ruột của anh ư? Anh muốn cho thằng bé chết đói?"Diệp Hưng cứng lại rồi.Ánh mắt Hoa Chiêu lại đang đảo tới đảo lui nhìn hai người.Bọn hắn đây là, làm hoà rồi hả?Không kém bao nhiêu đâu.Bọn hắn kết hôn cũng vài năm rồi, ngay từ đầu Diệp Hưng xác thực không vừa mắt Khâu Mai.Nhưng Khâu Mai là người có tâm cơ đấy, cũng xinh đẹp đấy, mỗi ngày ở chung một phòng ngủ, chính giữa còn có đứa bé làm dầu bôi trơn, mấy năm trôi qua, Khâu Mai đã hoàn toàn dụ dỗ được Diệp Hưng rồi.Diệp Hưng đối với cô ta tuy vẫn không hoà nhã, nhưng hai người đã có thể sống chung như một đôi vợ chồng bình thường. . .Khâu Mai mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm cho hắn, hắn mỗi ngày nghe Khâu Mai cằn nhằn.Hiện tại cô ta nói những điều này đều đúng, không có cha phụ cấp, hắn xác thực không nuôi nổi vợ con.Mà mẹ đã sớm thất nghiệp, không có tiền hưu, cũng không có tiền gửi ngân hàng.Khâu Mai chết đói coi như xong, Tiểu Bảo là con ruột đấy. . .Diệp Hưng không lên tiếng nữa, im lặng mà cúi đầu.Ánh mắt Chu Lệ Hoa ngây ngốc nhìn về phía Diệp Thần.Một người luôn yên lặng, ở Diệp gia cũng giống như một người tàng hình vậy, Diệp Thần đột nhiên mở miệng: "Con đi với mẹ."Chu Lệ Hoa lúc này mới giống như sống lại, trong mắt đã có ánh sáng.Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới, còn có thể may mắn sống sót một người.Bất quá cũng không trở ngại cho việc cô tiếp tục đả kích Chu Lệ Hoa."4 đứa con, chỉ có một người nguyện ý đi theo bà, bà muốn cho Diệp Thành không có nhà đã không đạt được a?" Hoa Chiêu hỏi.Chu Lệ Hoa nhìn cô, trên mặt nóng rát, trong lòng cũng tức giận muốn chết."Mắc mớ gì tới cô!"Hoa Chiêu không để ý bà ta thẹn quá hoá giận, vừa cười vừa nói: "Hơn nữa có phải bà bị ngốc không? Bà đem bọn họ đều mang đi, lại để cho chú ba tôi được sống trong thế giới hai người. Chú ba lớn tuổi, nhưng thím ba mới tuổi chưa già ah, lại sinh thêm một đứa bé cũng không có vấn đề gì. . ."



Bạn cần đăng nhập để bình luận